Trong lúc mọi người đang lo, có người hốt hoảng, có người định nhảy
thì giọng của cô bình tĩnh như vậy đó. Có người chưa thật tin, nhưng trước
thái độ thản nhiên của cô, mọi người lại ngồi yên. “Sao trên trời đó mà”,
giọng nói nhỏ nhẹ và ngọt ngào. Và cô lại cho máy nổ to.
Sau mấy ngày đi bộ, được ngồi trên chiếc xuồng máy thật là thích thú.
Nhưng nghĩ đến máy bay, tôi lại thấy phiền. Tiếng máy đuôi tôm nổ to quá
như át cả tiếng máy bay. May mà gặp cô giao liên bình tĩnh, cô mà rối chắc
có người đã nhảy rồi, xuồng chắc cũng chìm mất. Tôi cố không nghĩ gì
khác, tập trung lắng nghe tiếng máy bay.
Xuồng bắt đầu vào một quãng kinh trống, hai bên bờ không có một
ngôi nhà, xa xa một chòm tre, một lùm cây, hai bên là cánh đồng hoang.
Tôi sốt ruột muốn cho xuồng lao nhanh hơn. Hình như hiểu tâm trạng tôi,
cô cho máy nổ to. Sóng trước mũi xuồng trào lên kéo thành những đợt sóng
dài, làm run rẩy đám cỏ hai bên bờ, vỗ bập bềnh các giề lục bình và các
đám nghể mọc hoang.
Trong lúc mọi người đang yên tâm, đang thích thú ngồi trên chiếc
xuồng lao nhanh thì cô giao liên tắt máy báo tin:
- Máy bay!
Cô vừa nói vừa tấp sát lại bụi tre. Chiếc xuồng sau cũng tấp lại. Rõ
ràng là có tiếng máy bay, tiếng cánh quạt “lạch bạch” của đám trực thăng
Mỹ. Tôi chẳng biết cái lỗ mũi của cô thính đến cỡ nào, còn cái tai của cô rõ
là thính thật, tiếng máy bay lẫn trong tiếng máy đuôi tôm, thật khó nghe.
Xuồng chòng chành, có người chới với muốn té:
- Nó còn xa lắm! - Cô trấn tĩnh chúng tôi - Các bác, các chú bước lên
phân tán mỏng, tìm núp vào chỗ kín. Nếu nó có soi tới các bác, các chú nhớ
đừng động đậy - Trong lúc cô nói, anh em khách đã vọt lên bờ hết rồi. Tôi
là người cuối cùng.