TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 45

Tôi vừa bước lên thì cô bảo:

- Bác cứ ở đây đi. Xuồng ít người không sao!

Nếu một người nào khác bảo như vậy, tôi chắc không nghe. Trước thái

độ của cô, ngồi cùng một chiếc xuồng với cô, tôi thấy vững tin hơn ngồi
trong công sự.

Đám trực thăng Mỹ từ đầu kinh soi lần lần tới, tiếng động cơ của nó

rầm rộ như hàng chục chiếc tàu thủy đang chạy. Aánh sáng ngọn đèn soi
của nó một lúc một gần. Bọn Mỹ, bọn ngụy đó thường đi ba chiếc, một
chiếc tìm người, tìm mục tiêu, còn hai chiếc soi đèn thì bắn.

- Lấy lá cây che kín, đừng động đậy nhé! - Cô lại nhắc tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi bị trực thăng soi, khi ngọn đèn của nó soi qua -

cái thứ ánh sáng chói chang và tiếng cánh quạt đập trên đầu, tôi thấy xuồng
mình rõ qúa, tôi thấy cái be dài, thấy những lỗ trống của ba lô dưới lớp lá
ngụy trang, thấy cỏ quặn lên như trong một cơn lốc, tôi nghĩ: “Thôi chết
rồi!” Tôi rút vai, thu mình cho nhỏ lại. Như đoán được tâm trạng của tôi, cô
lại nhắc:

- Nó không thấy rõ mình như mình thấy mình đâu!

Lần này, lời cô nói với tôi không hiệu quả nữa. Phút chốc tôi lại muốn

lao xuống nước. Nhưng tôi kịp trấn tĩnh.

Rồi cái ánh sáng ma qủy ấy qua với tiếng động cơ rầm rộ mỗi lúc một

xa. Đêm lại mờ dần đi. Tôi vẫn ngồi im vì còn lo nó quay trở lại. Cô giao
liên nói như an ủi tôi:

- Nó làm coi dữ vậy, nhưng nó chẳng thấy cái gì đâu. Miễn là mình

bình tĩnh, đừng động đậy - Đoạn cô nhìn ra cánh đồng, gọi anh em khách.
Anh em có người ướt nhem, vừa thay quần áo, vừa chửi rủa. Xuồng lại nổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.