TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 87

mầy nhớ là mất không nhỏ đâu. Trí tuệ của ông ta đẻ ra chữ, còn trí tuệ của
tao thì đẻ ra tiền.

- Mầy học nghề này từ lúc nào?

- Chẳng qua trường lớp nào. Kể cũng dài. Lúc tao vào tù. ờ, mầy biết

tao bị bắt không?

- Sao?

- Nhớ thằng Điền ngồi dưới tao với mầy một bàn chưa? Nhớ hả? Nó bị

bắt, chịu không nổi, nó khai tao. Tụi nó bắt cũng lạ. Tao đi trên vỉa hè. Suốt
mấy năm đầu ở Sài Gòn, tao toàn đi bộ. Đi bộ để nhìn đời sống, để hiểu
nhu cầu của người dân. Nhờ đó mà tao phất.

- Phất như thế nào?

- Chuyện bị bắt kể sau, còn chuyện đi bộ, có chuyện như vầy. Một

hôm tao ra chợ Cầu Ông Lãnh mua một con cá lóc để kho tiêu cho vợ. Bả
vừa mới sanh thằng con trai. Con cá lóc gần hai ký, bằng cái bắp chuối của
tao. Xỏ sợi dây lác qua mang cá, tao xách toòng teng. Lẩn quẩn thế nào, tao
tạt vô chỗ bán cá lia thia. Người chơi cá cứ dụm đầu vào cái keo con cá
xiêm. Con cá Xiêm xoè cánh rực rỡ. Tao nghe người ta trả giá mà hết hồn:
Bảy chục, rồi tám chục, chín chục. Thằng cha bán cá vừa đưa tay chém
xuống một cách dứt khoát: "Một trăm! Không bớt một đồng xu". Con cá
lóc trong tay tao, lớn bằng bắp chuối, chỉ có hơn hai đồng. Còn con cá lia
thia này lớn không bằng ngón tay cái mà một trăm đồng. A ha ! Hoá ra là
đồ chơi mắc hơn đồ ăn. Tao bỗng như bừng tỉnh. Muốn làm giàu phải bán
đồ chơi chớ không bán đồ ăn mầy ạ ! Nói rộng ra là phải lăn lộn trong thị
trường văn hóa. Sản phẩm văn hóa là những món hàng vô giá. Từ đó tao
nghĩ đến sách, đến tranh, đến đồ cổ... Sau đó, tao làm đầu nậu phát hành
sách. Sách gì có lời nhứt mầy hiểu không ? Sách cho trẻ con. Móc túi trẻ
con dễ hơn móc túi người lớn. Tao bắt đầu khá lên từ đó, rồi tao thuê nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.