TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 89

in, vừa phát hành. Sau, tao mua nhà in và vân vân... Người ta có tiền người
ta mua vàng. ở đất Sài Gòn nầy ngày trước, giới mua vàng là giới không
biết làm ăn, là giới nhà giáo, giới công chức. Nếu tiền của tao mà để mua
vàng thì hôm nay, vàng của tao phải cao bằng cái cột đèn ở ngoài đường.
Lịch sử sang trang, những thằng như tao bị phá sản, còn giới mua vàng giữ
làm của thì bây giờ lại phây phây.

Ngoài những chuyện Nam kể với tôi, tôi còn biết về Nam khối chuyện

do bạn bè kể lại. Giới làm ăn ở đất Sài Gòn cũ nhắc đến tên Nam vừa ganh
vừa phục. Trước năm 1975, Chợ Lớn có một phòng tranh cổ Trung Quốc,
gồm những họa sĩ nổi tiếng của Trung Quốc như Từ Bi Hồng, Tề Bạch
Thạch, Nhiệm Bá Niên, Cao Kỳ Bội, Văn Trưng Minh, Mẫn Thọ Bình...

Những bức tranh thủy mạc, non nước hữu tình, những bức tranh vẽ

khỉ, vẽ ngựa, vẽ chim, vẽ cá, tôm... Giá tranh quá cao, không ai với tới. Đến
ngày đóng cửa, tưởng không bán được bức nào thì Nam xuất hiện. Tự mình
lái chiếc To-yo-ta, Nam dừng lại trước cửa, ăn mặc xềnh xoàng, quần tay
xám, áo sơ-mi trắng, không áo vét, không cà-vạt. Liếc qua giá cả, tính toán
một lúc, sau cùng Nam gọi chủ phòng tranh tới, khoát một vòng tay:

- Tôi lấy hết.

Chủ phòng tranh tưởng mình nghe nhầm, miệng há hốc:

- Ha ! Cái gì ha!

- Tôi mua hết, rõ chưa? Gói lại đem lại nhà tôi, rồi ra nhà băng lấy

tiền.

Phòng tranh dọn sạch ngay ngày hôm ấy. Có người cho Nam là gàn,

có người bảo anh điên.

- Tao không điên, cũng không gàn. Theo dõi tình hình chiến sự, tao

thấy Mỹ đã cút rồi, tao chắc mẩm ngụy sẽ nhào. Nó nhào, tao hỏi mày,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.