TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 94

Nhìn bức tranh cô gái Hà Nội của Foujita, tôi bỗng nhớ lại những

gương mặt các cô Hà Nội mà tôi quen hoặc tình cờ gặp trên những con
đường thơ mộng trong tiết thu. Tôi giật mình trước đôi mắt của cô gái
người Âu, đôi mắt như đang nhìn tôi, đôi mắt như gặp tôi lần đầu, đôi mắt
như muốn dò hiểu tâm hồn tôi. Lạ thay, từ đó, tôi nhớ đôi mắt qua nét vẽ
của Foujita hơn đôi mắt thực của người đời. Và bức thứ ba: con mèo. Con
mèo với thế đứng đang nhìn lại. Tôi như nghe tiếng " meo" từ trong nét vẽ
của cái thế đứng con mèo. Đôi mắt của con mèo vừa trong, vừa xanh, vừa
lung linh. Đôi mắt lim dim như đang nghĩ ngợi đến điều gì sâu xa lắm và
bộ râu của nó như nhúc nhích với đôi môi chúm chím như cười...

- Có đã không?

Tôi gật đầu.

Chừng vài tháng sau, những nhà săn tranh của Foujita rồi cũng biết

người chủ của những bức tranh quý ấy bây giờ là ai.

Một hôm, người bạn họa sĩ nổi tiếng ở đất Sài Gòn vốn cũng quen với

tôi, đến tìm tôi:

- Nghe nói anh quen với anh Nam?

- Bạn học từ nhỏ.

- Vậy là may cho tôi.

- Sao?

- Tôi nghe nói ông Nam có mấy bức tranh của Foujita?

- Có, tôi có xem.

- Vậy là đúng rồi. Tôi muốn nhờ anh giới thiệu tôi với ông Nam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.