TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 159

(*) Ý truyện của Phạm Ngọc Thọ.

Nhưng anh thì anh chỉ thương em mà không nỡ khinh em. Vì gái

giang hồ này đã tỉnh ngộ biết mình là hòn đá chắn ngang bước đường tiến
thủ của một gã thiếu niên chứa chan hy vọng về tương lai như anh... Vì
không muốn làm hỏng đời một người yêu, gái giang hồ này đã biết hy sinh
cả hạnh phúc ái tình.

Thôi xin vĩnh biệt anh và anh cho phép em hôn anh, một lần cuối

cùng. Cái hôn ở ngoài ngàn dặm, em chắc là tinh khiết, thanh cao hơn
những cái hôn tục tiểu, dâm ô mà em đã hiến cho biết bao nhiêu người khác
trong những giờ phút điên rồ.

Xin vĩnh biệt anh... Không gặp anh nữa, nhưng xin anh nhớ cho rằng

nơi phương trời mù mịt không lúc nào là em không để hồn mơ tới anh...

Sang năm, hễ lúc nào em thấy lá thu rơi, gió heo may thổi như hôm

nay thì em sẽ viết thư cho anh để nhắc anh nhớ lại trong giây phút cái tình
của em đối với anh, cái tình trong sạch trong cuộc đời nhơ nhuốc của em.

Em sống ở đời chỉ còn mỗi một cái vui sướng đó thôi.

Người yêu anh: Lan Hà.

Ngày 25 tháng 10 năm 1925

Anh Trung yêu dấu,

Hôm nay em thấy gió heo may thổi ở ngoài vườn nắng... lá vàng rơi...

Một năm đã qua.

Em viết thư để nhắc anh nhớ đến em giây lát, chỉ giây lát thôi, vì em

không muốn làm huyên náo cái đời yên tĩnh của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.