TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 160

Một năm qua, em chắc đã đủ làm cho anh dịu được vết thương cũ, hồi

đôi ta mới vĩnh quyết. Em muốn anh thỉnh thoảng tưởng nhớ đến em, đến
người bạn gái ở chốn xa xôi này, nhưng em ao ước rằng lòng tưởng nhớ đó
không đến nỗi làm cho anh buồn quá, mà chỉ nhắc anh biết rằng ở đâu đó
có một người đương tha thiết yêu anh, và mong mỏi cho anh được sung
sướng.

Chắc anh vẫn thường tự hỏi: Nhưng Lan Hà bây giờ ở đâu? Em dám

chắc rằng không bao giờ anh có thể biết được, vì em ở một chốn quê hẻo
lánh, mà không đời nào được bước chân tới. Hiện nay em sống một đời
bình tĩnh lạ thường. Em đã đổi khác trước nhiều, giá anh có tình cờ trông
thấy em, anh cũng không nhận ra. Em muốn trong ít lâu có lẽ độ mươi năm
sống một đời giản dị, trong sạch để xóa nhòa hẳn cái quá khứ nặng nề kia
đi, vì biết đâu sau này em lại không có cái hy vọng được gặp anh. Nhưng
bây giờ thì chưa được. Bây giờ thì em chỉ có thể trở lại với anh trong tưởng
tượng mà thôi, và gặp gỡ anh trong những giấc mơ ngắn ngủi. Bây giờ thì
em chỉ còn có cái hy vọng đợi đến mùa Thu sang năm.

Lan Hà.

Ngày 25 tháng 10 năm 1934

Anh Trung,

Mười năm qua...

Đã mười năm trời... em xa anh.

Đã mười năm trời, em rời bỏ cõi trần.

"Em rời bỏ cõi trần".

Vâng, Lan Hà của anh đã chết rồi... chết đã mười năm nay rồi. Nếu

anh giở mười lá thư của em đã gửi cho anh, anh sẽ thấy cùng một nét chữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.