TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 162

Nhìn lại cuộc đời rỗng không, hiu quạnh của em, nghĩ đến nay mai

phải về chốn "nghìn năm”, không còn ai, không còn ai nhớ đến nữa, em
thấy lạnh cả người, em sợ lắm. Mười bức thư này sẽ an ủi em khi nhắm
mắt, vì em chắc rằng ở trên đời, mười năm sau, ít ra cũng còn có anh tưởng
nhớ đến em. Bấy giờ biết sự thực rồi, anh có thể khinh em được, khinh em
mà vẫn phải thương em. Em chỉ cốt có thế thôi, cốt còn có người thương
đến em mười năm sau khi em chết. Người đó không là anh thì còn là ai?

Em không cần giấu chỗ ở của em nữa. Chốn quê hẻo lánh em nói

trong những bức thư trước ở ngay gần anh... anh cứ xuống nghĩa trang N.T
và tìm đến mộ nào bia có đề những chữ: Nguyễn Thị Kim 25 tuổi, mất năm
1924. Chỗ ở cuối cùng của em đó.

Nhưng lúc anh nhận được bức thư này thương nhớ đến em mà xuống

thăm, em chỉ sợ mấy chữ bia đã mờ rồi, anh không nhận ra được mộ em
nữa...

Thôi anh Trung yêu dấu, em biệt anh... biệt anh hẳn. Từ nay không

còn có những bức thư của em cứ mỗi năm, mỗi khi Thu sang lại đến làm
bận rộn đời anh nữa.

Nhưng mỗi năm hễ anh thấy lá vàng rơi, thấy hơi gió heo may đến

mơn man tóc anh, má anh thì xin anh coi nó như cái hôn âu yếm của người
đã khuất từ lâu, cái hơi thở cuối cùng của Lan Hà năm xưa.

Người yêu anh: Lan Hà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.