TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 29

TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH

Nhất Linh

www.dtv-ebook.com

Sư Bác Chùa Kênh

Chùa Kênh ở trên đỉnh một cái đồi cao, quạnh hiu vô chừng. Đường

lên uốn khúc, rải rác một vài hòn đá núi tim tím nằm trên sườn cỏ xanh, trơ
trơ đã mấy nghìn đời như để chứng kiến những sự đổi thay của trời đất.
Chùa cũng cổ lắm, chung quanh có một vài cây thông gió hắt hiu. Về buổi
chiều lên đồi, thấy cái chùa đó, giá lòng người tê tái, thế sự thờ ơ, tưởng có
thể đem tấm thân suy mòn mà nghìn năm gửi cùng cỏ cây chốn này được.

Tu hành trong chùa đó, có một ông sư cụ đã ngoài bảy mươi tuổi, một

ông sư bác trạc độ tứ tuần và một vài chú tiểu ngây ngô ngày ngày quét lá
cửa chùa.

Sư bác chùa Kênh đã nổi tiếng khắp vùng ấy, là một ông sư chân tu;

ông học thâm lắm, bao nhiêu sách Phật, thiên kinh vạn quyển ông đều xem
cả. Ông càng xem càng hiểu thấu lẽ Phật, càng biết đời là cõi hư vô, bể khổ
mông mênh, không bờ không bến. Suốt ngày ông ngồi tụng kinh gõ mõ, nét
mặt đăm đăm, không lúc nào nhãng, khi nào mệt thời lại nằm trong giường
mà niệm Phật. Người ông xanh lướt như cây cỏ, hai con mắt ông sáng quắc
như hai ngôi sao. Bao nhiêu các sư ở vùng quanh đây đều tôn trọng ông
lắm, thường đến nghe ông giảng thuyết về sách Phật.

Chiều chiều ông lê gậy trúc quanh chùa đứng rũ tay mà nhìn xuống

thế gian khổ sở điên cuồng; làng mạc luẩn quất xa gần, tiếng gà gáy chó
sủa, người đời sao mà sống nhỏ nhen, nhỏ nhen thế? Ông nghĩ đến câu
"nước mắt chúng sinh trong ba nghìn thế giới, đem chứa tích lại còn nhiều
hơn là nước trong bốn bể" mà ông đem lòng thương chung cho muôn vạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.