TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 55

Một buổi chiều yên tĩnh. Sư cô một mình thơ thẩn đợi giờ thỉnh

chuông. Gió bắc nhẹ nhàng thổi như đem theo với cái lạnh lẽo của buổi
chiều đông những nỗi buồn xa xôi, không duyên cớ. Tiếng rì rào của mấy
cây thông già lọt vào chùa nghe phiêu diêu như tiếng than vãn của không
trung.

Sư cô thấy tâm hồn mình lạnh lẽo với gió hiu hiu, rung động với lá

thông reo rì rào. Hương thơm từ trên Phật tòa theo gió đưa xuống phảng
phất, bao bọc lấy người sư cô, chiều hôm ấy, đem lại cho sư cô những cảm
giác mới lạ, gợi trí sư cô nghĩ tới những nỗi ái ân, yêu thương của quãng
đời mà sư cô tưởng đã xóa mờ trong trí nhớ. Nàng quên cả những nỗi đau
đớn về sự thất vọng nó đã bắt nàng, giục nàng lánh đời ba năm nay, mà chỉ
nhớ tới những ngày đầm ấm của tuổi xuân như còn để trong tâm hồn, trong
da thịt nàng cái dư vị không bao giờ phai của những sự yêu thương cũ.

Sư cô vùng người thở dài một cái như để xua đuổi những ý nghĩ nó

đến ám ảnh, rồi vội vàng lên gác thỉnh chuông.

Tuy miệng đọc chú, tay đánh chuông nhưng trí nghĩ của sư cô chập

chờn theo tiếng chuông ngân nga, lăn xa ra mãi...

Thỉnh chuông xong, sư cô lặng yên một lát rồi uể oải bước xuống

thang gác. Nàng lững thững lần theo dãy hành lang qua cửa vườn sau,
không để ý đến những hạt mưa rơi lấm tấm, rồi như người không ý nghĩ đi
lần về phía gác khánh bỏ hoang. Thấy trên gác có ánh sáng, nàng bước lên
hỏi:

- Ông còn thức sao? Dũng vui vẻ hỏi lại:

- Sư cô phải không? Vâng tôi còn thức đây, có việc gì thế, sư cô?

- Không.

Rồi hai người yên lặng. Một lát có tiếng sư cô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.