TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 57

- Sư cô vì sao lại đi tu?

Câu hỏi tình cờ, đột ngột, thốt nhiên nói ra làm sao cho sư cô luống

cuống, ngửng nhìn Dũng:

- Tôi cũng không biết.

- Sư cô không biết... nhưng tôi, tôi trông người sư cô tôi biết không

phải vô cớ, không phải tự nhiên mà sư cô đi tu.

Dũng thấy đôi mắt sư cô luôn luôn chớp như cảm động, chàng nói

tiếp:

- Chắc là sư cô có một nỗi khổ ngấm ngầm, một điều gì thất vọng.

Câu nói của Dũng nhắc sư cô nhớ lại những ngày đau đớn của quãng

đời tục lụy ba năm về trước đây, hồi còn là một thiếu nữ mười chín, hai
mươi tuổi. Một sự thất vọng về tình ái đã làm cho sư cô chán nản đến tuyệt
vọng, đành đem thân nương cửa Phật để quên... Nhưng nào có quên được.
Ba năm ròng rã, tiếng chuông chiều với mùi nhang thơm chỉ như gợi cho
nàng nghĩ đến sự lạnh lẽo của một đời cô độc, khô khan, gợi cho nàng mơ
ước những sự yêu thương vơ vẩn, những tình ái bâng khuâng.

Quên đời, nàng vẫn biết là không sao quên được, nàng càng muốn

lánh xa sự đau khổ thì sự đau khổ lại càng như ác nghiệt đuổi theo.

Trong lúc tâm hồn như vậy, thì sự tình cờ đã run rủi cho nàng gặp

Dũng, một thiếu niên có chí khí mà ngay lúc buổi đầu khi tìm cách che chở,
nàng đã đem lòng ái mộ. Xúi giục Dũng ở lại chùa, tìm cách giúp đỡ cho
Dũng trốn tránh, đó không phải là lòng thương mà chính vì lòng yêu, yêu
người mình đã cứu giúp. Nàng lấy làm sung sướng đã mười hôm nay, lần
này là lần đầu, Dũng hỏi đến chuyện đời riêng của nàng. Nàng cảm động,
thở dài sẽ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.