TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 59

- Tuy vậy cũng còn hay, vì khi người ta gặp sự đau khổ quá thì chỉ có

hai cách: Một là quyên sinh, hai là nương thân cửa Phật, hai cách khác
nhau nhưng chỉ là một. Cửa Phật tuy không an ủi hẳn được tôi, nhưng đã
giúp tôi không đến nỗi quá liều mà đến hủy thân mình đi. Tôi nghĩ không
còn cách nào nữa.

Dũng đáp:

- Sư cô tưởng vậy... nhưng hình như cũng còn nhiều cách khác để

mình quên được. Tôi thiết nghĩ không những chỉ có hai cách như sư cô
tưởng, sư cô nghĩ xem.

Dũng biết chàng định nói gì rồi, nhưng chưa vội nói ra. Sư cô thì trong

lòng sung sướng, không muốn nghĩ ngợi gì, ngồi lặng yên chờ đợi. Nàng
tưởng rằng lời Dũng nói ra sẽ là lời mà nàng khao khát muốn nghe. Nàng
gợi trước:

- Người ta ở đời không gì khổ bằng muốn quên mà không sao quên

được, không có gì có thể giúp cho mình quên...

Dũng đáp lại:

- Thưa sư cô, sư cô muốn quên như ý tôi nghĩ...

Lúc đó, Dũng thấy sư cô nhìn mình một cách nồng nàn, chàng ngập

ngừng nói tiếp:

- Sư cô là người tu hành. Tôi nói ra sợ làm ngăn trở sự tu hành của sư

cô. Nhưng tôi cần nói rõ để tuỳ ý sư cô suy nghĩ. Theo ý tôi tưởng, người ta
muốn quên... không gì hơn là quên mình trong sự hành động. Vâng, chỉ có
sự hành động làm cho người ta quên hẳn những nỗi khổ riêng. Cái đời yên
tĩnh ở chùa không sao giúp mình quên được, muốn quên phải dấn thân vào
một cuộc đời náo động...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.