TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 98

Tiếng còi ôtô ở xa đưa lại khiến Doãn mừng rỡ đứng lên nói:

- Chắc thư ký đã về.

Thấy tâm trí bối rối, Doãn muốn được yên tĩnh để nghĩ ngợi. Chàng

lại gần bà Thượng, nói giúp hộ bác Trạch; rồi đi rẽ xuống sân toan về
phòng. Vừa lúc đó, một cái ôtô hòm kiểu mới tiến vào trong sân, bóng
loáng như một con bọ cánh cam khổng lồ. Mấy người nhà quê sợ hãi, chạy
dạt ra hai bên, rồi khúc khích cười, vui vẻ đưa mắt nhìn Lan, Tuyết và
Dung ở trên xe bước xuống. Doãn tưởng như vừa thấy ba cô tiên xán lạn ở
trên bồng lai bước xuống cõi trần thảm đạm. Chàng để ý đến những người
nhà quê và thấy họ khi nhìn không mảy may lộ chút thèm muốn hay đau
đớn vì so sánh hai cảnh khác nhau. Họ cũng như chàng, nhìn Lan, Tuyết và
Dung như nhìn mấy cô tiên lộng lẫy ở trong tranh không có liên lạc gì đến
cái đời lầm bụi của họ.

Doãn mỉm cười:

- Giá mà họ biết rằng ba cô em mình được sang, đẹp và sống nhàn rỗi

là nhờ họ, nhờ ở cái số tiền lãi bao nhiêu năm súc tích lại!

Trong lúc chàng nghĩ, tiếng một người nhà quê kêu xin năn nỉ với bà

Thượng éo le lọt vào tai chàng như làm tăng sự cay chua của ý nghĩ:

- Xin cụ lớn rủ lòng thương cho khất lại số tiền lời đó. Cụ lớn bắt trâu

thì chúng con xin chịu, nhưng xin cụ lớn đoái tưởng đến vợ chồng, con cái
chúng con sống chết ở tay cụ lớn mà rộng lượng cho.

Xuống xe sau ba cô em chàng là Bảng và bà nghị Tuệ thân sinh ra

Bảng. Tuyết thấy Doãn nhìn về phía ôtô mà không chào bà nghị, liền cất
tiếng cười nói đùa:

- Anh tôi lại mải ngắm vẽ. Nhưng xin đừng vẽ chúng tôi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.