TRUYỆN NGẮN TRINH THÁM - Trang 120

— Thật là tuyệt diệu nếu anh có tiền.
— Mọi người đều có thể giàu như ông Hugo.
— Đúng thế. Hầu hết mọi người. Nhưng không cần thiết giàu

như ông ấy. Nhất là anh, anh yêu. Với anh thì số tiền thưởng là
ít thôi.

— Ít là bao nhiêu?
— Chúng ta có thể có đầy đủ với số tiền ít hơn nhiều so với

ông ấy. Chẳng ích gì khi có nhiều tiền mà không chi tiêu.

— Tôi rất sung sướng khi thấy cô có lý như vậy.
— Tôi không hà tiện đâu! Tất cả những thứ tôi đòi hỏi là

không thiếu những thứ cần thiết.

— Cô muốn nói sang trọng hay cần thiết?
— Với tôi chúng cũng thế thôi, anh yêu!
— Vậy nói rõ ra xem nào. Cô nghĩ người ta cần bao nhiêu để

không hà tiện mà vẫn có những thứ cần thiết? Cô cho một con
số.

— Anh thử nói xem.
— Một vạn đô-la ư?
— Tôi cho rằng chúng ta phải mất nhiều thời gian để có cái

đó. Lúc này anh có số tiền ấy không?

— Không.
— Đúng như tôi nghĩ. Anh yêu, đừng tưởng có thể đánh lừa

được tôi hoặc cho là tôi không biết gì. Tôi không phải là người
mới vào đời.

— Tôi có thể có được số tiền ấy.
— Không nên để trí tưởng tượng của anh đi quá xa, anh yêu.

Như vậy là không tốt.

— Tối nay tôi sẽ có. Chúng ta sẽ ấn định là chín giờ. Một vạn

đô-la tiền giấy loại có mệnh giá lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.