— Thật là tuyệt diệu nếu anh có tiền.
— Mọi người đều có thể giàu như ông Hugo.
— Đúng thế. Hầu hết mọi người. Nhưng không cần thiết giàu
như ông ấy. Nhất là anh, anh yêu. Với anh thì số tiền thưởng là
ít thôi.
— Ít là bao nhiêu?
— Chúng ta có thể có đầy đủ với số tiền ít hơn nhiều so với
ông ấy. Chẳng ích gì khi có nhiều tiền mà không chi tiêu.
— Tôi rất sung sướng khi thấy cô có lý như vậy.
— Tôi không hà tiện đâu! Tất cả những thứ tôi đòi hỏi là
không thiếu những thứ cần thiết.
— Cô muốn nói sang trọng hay cần thiết?
— Với tôi chúng cũng thế thôi, anh yêu!
— Vậy nói rõ ra xem nào. Cô nghĩ người ta cần bao nhiêu để
không hà tiện mà vẫn có những thứ cần thiết? Cô cho một con
số.
— Anh thử nói xem.
— Một vạn đô-la ư?
— Tôi cho rằng chúng ta phải mất nhiều thời gian để có cái
đó. Lúc này anh có số tiền ấy không?
— Không.
— Đúng như tôi nghĩ. Anh yêu, đừng tưởng có thể đánh lừa
được tôi hoặc cho là tôi không biết gì. Tôi không phải là người
mới vào đời.
— Tôi có thể có được số tiền ấy.
— Không nên để trí tưởng tượng của anh đi quá xa, anh yêu.
Như vậy là không tốt.
— Tối nay tôi sẽ có. Chúng ta sẽ ấn định là chín giờ. Một vạn
đô-la tiền giấy loại có mệnh giá lớn.