TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 115

1630. Biết đâu ấm-lạnh, biết đâu ngọt-bùi.

623

Tóc thề đã chấm ngang vai,

Nào lời non-nước, nào lời sắt-son ?

Sắn-bìm

624

chút phận con con,

Khuôn duyên biết có vuông tròn cho chăng ?

Thân sao nhiều nỗi bất bằng ?

Liều như cung Quảng ả Hằng, nghĩ nau !

625

Đêm thu, gió lọt song đào,

Nửa vành trăng khuyết, ba sao giữa trời !

626

Nén hương đến trước Thiên-đài,

627

1640. Nỗi lòng khấn chửa cạn lời vân vân.

628

Dưới hoa dậy lũ ác-nhân,

Ầm-ầm khốc quỉ, kinh thần, mọc ra !

629

Đầy sân gươm tuốt sáng lòa,

Thất kinh, nàng chửa biết là làm sao ?

Thuốc mê đâu đã tưới vào,

Mơ-màng như giấc chiêm-bao biết gì !

Vực ngay lên ngựa tức thì,

Phòng đào, viện sách, bốn bề lửa dong.

Sẵn thây vô chủ bên sông,

1650. Đem vào để đó, lận sòng

630

, ai hay.

Tôi-đòi phách lạc, hồn bay,

Pha càn

631

bụi cỏ, gốc cây, ẩn mình.

Thúc-ông nhà cũng gần quanh,

Chợt trông ngọn lửa, thất kinh rụng-rời.

Tớ thầy chạy thẳng đến nơi,

Tơi-bời tưới lửa, tìm người lao-xao.

Gió cao, ngọn lửa càng cao,

Tôi-đòi tìm đủ nàng nào thấy đâu !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.