Được lời như cổi tấc son,
Vó câu thẳng ruổi, nước non quê người.
Long-lanh đáy nước in trời,
Thành xây khói biếc, non phơi bóng vàng.
Roi câu vừa gióng dặm trường,
, nàng cũng thuận đường qui-ninh.
Thưa nhà huyên hết mọi tình,
Nỗi chàng ở bạc, nỗi mình chịu đen.
Nghĩ rằng : « Ngứa ghẻ hờn ghen,
1610. « Xấu chàng mà có ai khen chi mình !
« Vậy nên ngoảnh mặt làm thinh,
« Mưu cao vốn đã rắp-ranh những ngày.
« Lâm-chuy đường bộ tháng chầy,
« Mà đường hải-đạo sang ngay thì gần.
« Dọn thuyền lựa mặt gia-nhân,
« Làm cho, cho mệt, cho mê,
« Làm cho đau-đớn, ê-chề, cho coi !
« Trước cho bỏ ghét những người,
1620. « Sau cho để một trò cười
về sau ! »
Phu-nhân khen chước rất mầu,
Chiều con, mới dạy mặc dầu ra tay.
Sửa-sang buồm gió, lèo mây,
Khuyển, Ưng lại lựa một bầy côn-quang.
Dặn-dò hết các mọi đường,
Thuận phong một lá, vượt sang bến Tề.
Nàng từ chiếc bóng song the,
Đường kia nỗi nọ như chia mối sầu.