TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 114

Được lời như cổi tấc son,

Vó câu thẳng ruổi, nước non quê người.

Long-lanh đáy nước in trời,

615

Thành xây khói biếc, non phơi bóng vàng.

616

Roi câu vừa gióng dặm trường,

Xe hương

617

, nàng cũng thuận đường qui-ninh.

618

Thưa nhà huyên hết mọi tình,

Nỗi chàng ở bạc, nỗi mình chịu đen.

Nghĩ rằng : « Ngứa ghẻ hờn ghen,

1610. « Xấu chàng mà có ai khen chi mình !

« Vậy nên ngoảnh mặt làm thinh,

« Mưu cao vốn đã rắp-ranh những ngày.

« Lâm-chuy đường bộ tháng chầy,

« Mà đường hải-đạo sang ngay thì gần.

« Dọn thuyền lựa mặt gia-nhân,

« Hãy đem dây xích

619

buộc chân nàng về.

« Làm cho, cho mệt, cho mê,

« Làm cho đau-đớn, ê-chề, cho coi !

« Trước cho bỏ ghét những người,

1620. « Sau cho để một trò cười

620

về sau ! »

Phu-nhân khen chước rất mầu,

Chiều con, mới dạy mặc dầu ra tay.

Sửa-sang buồm gió, lèo mây,

Khuyển, Ưng lại lựa một bầy côn-quang.

621

Dặn-dò hết các mọi đường,

Thuận phong một lá, vượt sang bến Tề.

Nàng từ chiếc bóng song the,

Đường kia nỗi nọ như chia mối sầu.

Bóng dâu đã xế ngang đầu,

622

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.