TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 13

Kiều thì mới hiểu được cái tâm-sự và cái tài văn-chương bằng quốc-âm của
tiên-sinh.

Truyện Thúy Kiều không phải là một truyện tự tiên-sinh tưởng-tượng

mà đặt ra, tiên-sinh thấy có một tiểu-thuyết của Thanh-tâm tài-nhân, văn-
chương thật là tầm-thường, nhưng trong bộ sách ấy có truyện một người
đàn-bà sắc tài rất mực, khôn-ngoan đủ điều, lại có lòng trung, hiếu, tiết,
nghĩa, mà chỉ bị những bước gian-truân, khổ-sở, phải hoa trôi bèo giạt, thật
là đáng thương cho ai mà lại đáng giận cho « Hóa-nhi sao khéo đa-đoan »,
đem chữ tài chữ mệnh mà trêu-ghẹo người hồng-nhan ! Song truyện dù hay
đến đâu mặc lòng, mà câu văn non-nớt, lời-lẽ không đậm-đà, thì cũng là
truyện bỏ đi. Bởi thế cho nên bộ tiểu-thuyết ấy là bộ sách ngày nay không
mấy người xem đến nữa.

Nhân bộ tiểu-thuyết tầm-thường ấy mà làm thành một tập văn-chương

kiệt-tác là bởi Tố-như tiên-sinh có cái cảm-tình riêng, và cái thiên-tài đem
tiếng nước nhà mà thêu-dệt nên được những lời cẩm-tú. Tại làm sao trong
tiểu-thuyết Tàu thiếu gì truyện hay mà tiên-sinh không dịch, lại dịch bộ
tiểu-thuyết ấy ? Là tại tiên-sinh thấy cái cảnh-ngộ của cô Kiều đối với cái
cảnh-ngộ của tiên-sinh hình như là :

Cùng người một hội, một thuyền đâu xa.

Cho nên tiên-sinh mới dụng tâm lấy truyện Thúy Kiều mà bày-tỏ ra cho

hết mọi tình mọi ý của mình. Cũng vì vậy mà tiên-sinh nhan quyển truyện
này là, Đoạn-trường tân-thanh, nghĩa là : « Tiếng than-khóc mới về nỗi đau
lòng ». Nghĩ kỹ bốn chữ Đoạn-trường tân-thanh, thì tưởng cũng đủ rõ được
cái tâm-sự của tiên-sinh. Tiên-sinh dịch, nhưng chỉ chọn lấy những đoạn
cốt-tử mà thôi, còn thì tiên-sinh thay đổi đi và bỏ bớt những chỗ rườm-rà
thô-tục, hoặc những chỗ gớm-ghê dơ-bẩn, như đoạn Tú-bà dạy Thúy-Kiều,
và đoạn báo ân báo oán, là tiên-sinh chỉ nói lược qua mà thôi ; cho nên so

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.