TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 14

quyển truyện Thúy Kiều với bộ tiểu-thuyết Tàu, thì quyển sách của tiên-sinh
thanh-nhã và có văn-vẻ hơn nhiều lắm.

Tố-như tiên-sinh thấy nàng Kiều là một bậc người đa tình đa cảm ; mà

tình với cảm tuy là hai cái dây oan nó trói-buộc người ta vào trần-lụy,
nhưng cũng vì có tình cảm mới thật là người, không thì cùng với cỏ-cây
có khác gì đâu. Vậy đa tình với đa cảm là hai cái đặc-tính của những bậc
thanh-tao phong-nhã. Tiên-sinh với nàng Kiều tuy sinh không đồng thời, ở
không đồng xứ, nhưng cũng là một thanh, một khí, cho nên đọc đến truyện
nàng Kiều là động mối thương-tâm.

Hữu tình ta lại gặp ta

thì sao lại để hững-hờ mà ngảnh mặt làm thinh đi được. Huống-chi hai chữ
tài với mệnh đã không phải là một nỗi bất bình riêng của bạn má hồng, tất
là bạn nam-nhi thường cũng nhiều khi vì chữ tài với chữ mệnh mà thất điên
bát đảo. Tiên-sinh là một người trung-thần mà gặp buổi Lê suy, cũng như
Kiều là một người trinh-nữ gặp cơn gia biến. Dù tiên-sinh muốn trung với
Lê-hoàng, song nhà đổ một cây gỗ chống sao cho nổi, khác gì Kiều muốn
thủ nghĩa với Kim Trọng, song chuộc cha thế phải bán mình. Bạch-diện đối
với hồng-nhan đã chịu chung một số kiếp, thì quyển truyện Kiều có phải là
chỉ để than người bạc-mệnh mà thôi, hay là để cho tác-giả nhân đó mà tự
than mình nữa ? Thiết-tưởng tiên-sinh cũng nghĩ :

Lời rằng bạc-mệnh cũng là lời chung.

Cho nên than người bạc-mệnh, tức là than thân mình. Vậy lấy truyện

Kiều mà xét tâm-sự của Tố-như tiên-sinh thì tưởng không lầm được.

Vì chữ mệnh nó oái-oăm, cứ hay bắt-buộc người ta vào những cảnh

bất-đắc-dĩ, như bắt Kiều phải bỏ Kim Trọng mà chịu bước giang-hồ, bắt
tiên-sinh phải quên nhà Lê mà theo phù tân quân. Kiều vì gia biến phải
bước chưn ra đi, tiên-sinh phải khi nhà Lê bại-vong phải ra làm quan với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.