TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 19

dập liễu vùi hoa vào chỗ hôi-tanh, làm cho đang « phong gấm rủ là » phải
ra « dày gió dạn sương », thật là :

Tiếc thay trong giá trắng ngần,

Đền phong-trần, cũng phong-trần như ai !

Nhưng Kiều có phải là người phải phong-trần mà chịu phong-trần đâu

! Khốn-nạn thay thân mang lấy nghiệp, lại khư khư giữ lấy chữ tình, thành
ra cứ phải đày-đọa mãi, « hết nạn ấy đến nạn kia » cho đến đoạn-trường hết
kiếp mới thôi !

Kiều ở thanh-lâu gặp Thúc-lang là người hào-phóng, biết quí ngọc yêu

hoa, đem Kiều ra khỏi chỗ lửa nồng. Nhưng Thúc lại là người nhu-nhược,
sợ vợ hơn sợ cha, để đến nỗi Kiều phải bước gian-nan, làm con đời, con ở.
Trong đoạn này, Tố-như tiên-sinh tả rõ một ông nghiêm-phụ trong xã-hội
ta, nghiêm nhưng vẫn từ, thấy con làm bậy thì giận, biết người có nết thì
thương ; một ông quan biết phân-biệt tình với lý, biết « yêu vì nết trọng vì
tài », muốn cho gia-đình người ta được hòa-hợp, không nỡ để cho kẻ tài-
tình phải bước gian-truân, thật là một kẻ đáng làm quan phụ-mẫu thời cổ ;
một bà mẹ vợ tầm-thường như Hoạn-bà chỉ biết chiều con mà không có
lương-tâm ; một người vợ hay ghen mà lại nham-hiểm, hí-lộng người chồng
với vợ lẽ như đàn con trẻ.

Kiều một mình bơ-vơ như chiếc lá giữa dòng :

Nơi thời lừa-đảo, nơi thời xót-thương.

Sau lại gặp được Giác-duyên là một người từ-thiện chân tu, thôi thì

tưởng mình đã phải nhiều điều cay-đắng như thế, chi bằng đem gửi mình
vào chốn Thiền-môn cho trọn quả-kiếp. Ngờ đâu lại gặp Bạc-bà, thật là vãi
« nam-mô một bồ dao găm », cùng với Bạc Hạnh, « cũng phường bán thịt,
cũng tay buôn người ». Kiều lại phải bán về châu Thai đi ở thanh-lâu lần
nữa.

Tiếc thay nước đã đánh phèn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.