TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 21

Xui Từ về hàng là Kiều muốn lập một cách an thân, chứ không phải là

có ý làm hại Từ. Chẳng qua là gặp phải Hồ Tôn Hiến là một tay làm tướng
dùng cách quỉ-quyệt, để đánh lừa kẻ đã hàng mà lập công. Hồ lại không
phải là tay phong-nhã, lúc đã phá được Từ, bắt Kiều vào thị yến, đến lúc
tỉnh rượu, chữa thẹn đem nàng gán cho thổ-quan. Giá lúc đó, Hồ kiếm cách
chu-toàn đưa Kiều về cố-hương, thì sông Tiền-đường sao đến nỗi làm mồ
bạc-mệnh !

Dưới trần mấy mặt làng chơi,

Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa.

Tay khá-khá như Hồ Tôn Hiến còn không biết lân-hương tích-ngọc,

trách gì những đồ như Mã Bất Tiếu với Sở Khanh !

Đến sông Tiền-đường là Kiều hết kiếp. Cứ như thế siêu-thoát về cung

« Ly-hận » để thương, để tiếc cho người đời sau, còn hơn là sống lại để vơ-
vét lấy cái vui-thú gượng ở cõi trần-tục. Nhưng theo cái lý-thuyết của nhà
Phật thì cái nghiệp này hết, có cái nghiệp khác tiếp theo. Cái nghiệp khác ấy
tốt hay xấu lại do cái sự hành-vi của mình mà thành ra. Việc Kiều tái-hợp
với Kim Trọng là cái chứng-thực của cái lý-thuyết ấy.

Đoạn tái-hợp này cũng dịch theo trong bộ tiểu-thuyết tàu mà lại là một

đoạn văn kết-cấu rất kỳ. Ai đọc đến chỗ Kim, Kiều gặp nhau thì chẳng đoán
rằng một đôi giai-nhân tài-tử, hẳn là loan phượng sánh duyên. Đến khi thấy
hai người « đem tình cầm sắt đổi ra cầm kỳ » cùng hưởng chung một cái
thú rất thanh rất nhã, thì thật là một truyện không ai đoán trước được. Kiều
nói với Kim Trọng rằng :

Chữ trinh còn một chút này,

Chẳng cầm cho vững, lại dày cho tan.

Thì rõ là Kiều đã hiểu được cái ái-tình khác hẳn người thường. Thân

Kiều còn gì là trinh nữa, song thỉ-chung Kiều vẫn một lòng giữ nghĩa với
Kim Trọng. Trong khi bảy nổi ba chìm, ngờ đâu lại gặp người cũ. Đến khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.