TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 23

Thì thật là khéo lắm. Trong khi ngẫu-nhĩ Kim với Kiều gặp nhau, rồi

mỗi người đi một ngả, làm văn đến chỗ ấy là sơn cùng thủy tận. Tiên-sinh
thêm hai câu ấy thật « văn hữu dư ba », làm cho câu văn không tẻ, mà lại
hay hơn, đẹp hơn lên.

Lại như khi Kiều đi thanh-minh về, tâm-tình vơ vẩn, nghĩ đến người

gặp-gỡ, mà chuyển sang nói Kim Trọng cùng là người chung một tình-
chủng, tiên-sinh dùng hai câu

Cho hay là giống hữu tình,

Đố ai gỡ mối tơ-mành cho xong.

Lấy chữ « đố ai » mà chỉ Kim Trọng thì thật là khéo chuyển.

Tiên-sinh lại khéo dùng những chữ đôi như : dập-dìu, lơ-thơ, êm-đềm,

nao-nao, v.v… mà khiến cái điệu câu thơ lúc mau, lúc khoan, lúc thương-
nhớ, lúc buồn-rầu, nó hình-dung ra được. Lắm câu thơ chỉ hay vì cái âm-
hưởng những tiếng của tiên-sinh dùng, như câu :

Lơ thơ tơ liễu buông mành,

Con oanh học nói trên cành mỉa-mai.

Đọc lên thật là nhẹ-nhàng êm-ái, nghe như tiếng đàn cầm văng-vẳng

bên tai vậy. Tả cái phong-cảnh êm-đềm thì như thế, mà tả cái đường-sá khi-
khu thì như câu :

Vó câu khấp-khểnh, bánh xe gập-ghềnh.

Có phải đọc đến câu ấy, tưởng như nghe thấy tiếng chưn ngựa bước,

tiếng bánh xe đi, ở chỗ đường trường không ?

Tả cái lời khoan-hòa dịu-dàng của người đàn-bà như :

Dẽ cho thưa hết một lời đã nao ?

Nghe câu ấy, khác nào nghe tiếng người mỹ-nhân nói ngọt-ngào như

rót vào tai vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.