TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 25

Thì thật là hay vô cùng và khéo vô cùng.

Tả cái cảnh sợ-hãi như là :

Canh khuya thân gái dặm trường,

Phần e đường-sá, phần thương dãi-dầu.

Thì tưởng không có cái sợ nào hơn cái sợ của một người đàn-bà trẻ

tuổi mà giữa ban-đêm phải bơ-vơ một thân, một mình, ở chỗ đường xa
quãng vắng.

Tả cái tiếc của người giai-nhân bị vào tay phường lái-buôn như câu :

Tiếc thay một đóa trà-mi,

Con ong đã tỏ đường đi lối về.

Mà tiếc người hiệp-sĩ bị sa-cơ thất thế như câu :

Đang khi bất ý chẳng ngờ,

Hùm thiêng khi đã sa-cơ cũng hèn.

Văn mà tả được cái cảm-tình đâu ra đấy như thế, thì ai cũng phải cho là

hay.

Trong truyện Thúy Kiều lại có những lúc bực-bội về nỗi phong trần,

hoặc chua-cay về cái số-kiếp mà than-thở ra những lời chán-ngán như :

Phận bèo bao quản nước sa,

Lênh-đênh đâu nữa cũng là lênh-đênh.

Hay là :

Biết thân chạy chẳng khỏi trời,

Cũng liều mặt phấn cho rồi ngày xanh.

Hay là :

Tẻ vui cũng một kiếp người,

Hồng-nhan phải giống ở đời mãi ru.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.