TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 28

Lấy một tiếng « mà » và một tiếng « đâu » tả rõ ra được một người

quá-khứ, một người hiện-tại, thật là khéo lắm.

Đến cái lối tả nhân-vật và tả cảnh của tiên-sinh thì rất là gọn-gàng, chỉ

vắn-tắt độ vài ba câu, chứ không tỉ-mỉ kéo dài kể rõ hết cả mọi cái mảy-
may, thế mà tả cái gì là nổi hẳn cái ấy lên. Là bởi tiên-sinh khéo dùng lối
hoạt-họa, chọn cái hình-dáng nào rõ thật nổi, rồi tìm một vài chữ thật đúng
mà tả ra, hễ đọc qua là nhận ngay được cái chân-tướng.

Tả các vai người, thì người nào vẽ hệt người ấy.

Như Kim Trọng là một bậc người phong-lưu nho-nhã thì :

Đề-huề lưng túi gió trăng.

… … …

Một vùng như thể cây quỳnh cành giao.

Mã Giám-sinh thì :

Quá niên trạc ngoại tứ tuần,

Mày râu nhẵn-nhụi, áo quần bảnh-bao,

Tú-bà thì :

Thoắt trông nhờn-nhợt màu da,

Ăn gì cao lớn đẫy-đà làm sao !

Sở Khanh thì :

Một chàng vừa trạc thanh-xuân,

Hình-dong chải-chuốt, áo-khăn dịu-dàng.

Từ Hải thì :

Râu hùm, hàm én, mày ngài,

Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao.

Tả người thật thì thế, tả người thấy trong giấc chiêm-bao thì :

Sương in mặt, tuyết pha thân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.