TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 29

Sen vàng lãng-đãng như gần như xa.

Thật rõ là người trông-thấy trong khi mơ-màng giấc mộng.

Còn ai tính-nết thế nào, khẩu-khí làm sao, tiên-sinh cũng tả ra được

như vẽ cả. Một người đàn-bà đa sầu đa cảm như nàng Kiều, mở miệng ra đã
có tiếng sầu, tiếng oán rồi, như :

Đau-đớn thay phận đàn-bà !

Lời rằng bạc-mệnh cũng là lời chung.

Hay là nằm nghĩ-ngợi những cái lo cái buồn :

Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh !

Hay là đang lúc vui-vẻ mà nghĩ đến cái buồn :

Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm-bao.

Tú-bà, thì :

Bảo rằng đi dạo lấy người,

Đem về rước khách kiếm lời mà ăn.

thật là khẩu-khí một mẹ giầu.

Sở Khanh :

Hãy xem có biết mặt này là ai.

rõ là khẩu-khí thằng xỏ-lá.

Từ Hải :

Bỏ chi cá chậu chim lồng mà chơi,

… … …

Anh-hùng đoán giữa trần-ai mới già,

… … …

Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha.

Thật là khẩu-khí một người hiệp-sĩ « dọc ngang nào biết trên đầu có ai

».

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.