Sen vàng lãng-đãng như gần như xa.
Thật rõ là người trông-thấy trong khi mơ-màng giấc mộng.
Còn ai tính-nết thế nào, khẩu-khí làm sao, tiên-sinh cũng tả ra được
như vẽ cả. Một người đàn-bà đa sầu đa cảm như nàng Kiều, mở miệng ra đã
có tiếng sầu, tiếng oán rồi, như :
Đau-đớn thay phận đàn-bà !
Lời rằng bạc-mệnh cũng là lời chung.
Hay là nằm nghĩ-ngợi những cái lo cái buồn :
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh !
Hay là đang lúc vui-vẻ mà nghĩ đến cái buồn :
Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm-bao.
Tú-bà, thì :
Bảo rằng đi dạo lấy người,
Đem về rước khách kiếm lời mà ăn.
thật là khẩu-khí một mẹ giầu.
Sở Khanh :
Hãy xem có biết mặt này là ai.
rõ là khẩu-khí thằng xỏ-lá.
Từ Hải :
Bỏ chi cá chậu chim lồng mà chơi,
… … …
Anh-hùng đoán giữa trần-ai mới già,
… … …
Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha.
Thật là khẩu-khí một người hiệp-sĩ « dọc ngang nào biết trên đầu có ai
».