TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 43

Túc-khiên đã rửa lâng lâng sạch rồi !

Khi nên Trời cũng chiều người,

Nhẹ-nhàng nợ trước đền-bồi duyên sau.

Khi cô Kiều còn đang phải chịu cái nghiệp xấu trước, thì từ lời nói đến

tiếng đàn, cái gì cũng có cái giọng sầu-khổ đau-đớn. Thế mà khi cô đã trút
hết cái nghiệp trước, bước sang chịu cái nghiệp khác, thì trong lòng thư-
thái, không bồn-chồn như trước nữa. Ngay tiếng đàn cô đánh ra lúc ấy,
người ta nhận ra rằng :

Xưa sao sầu-thảm, nay sao vui-vầy ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.