Túc-khiên đã rửa lâng lâng sạch rồi !
Khi nên Trời cũng chiều người,
Nhẹ-nhàng nợ trước đền-bồi duyên sau.
Khi cô Kiều còn đang phải chịu cái nghiệp xấu trước, thì từ lời nói đến
tiếng đàn, cái gì cũng có cái giọng sầu-khổ đau-đớn. Thế mà khi cô đã trút
hết cái nghiệp trước, bước sang chịu cái nghiệp khác, thì trong lòng thư-
thái, không bồn-chồn như trước nữa. Ngay tiếng đàn cô đánh ra lúc ấy,
người ta nhận ra rằng :
Xưa sao sầu-thảm, nay sao vui-vầy ?