Một lời nói chửa kịp thưa,
120. Phúc đâu trận gió cuốn cờ
Ào ào đổ lộc, rung cây,
Ở trong dường có hương bay ít nhiều.
Đè chừng ngọn gió lần theo,
Dấu giày từng bước in rêu rành-rành.
Mặt nhìn, ai nấy đều kinh,
Nàng rằng : « Này thực tinh-thành
chẳng xa.
« Hữu tình ta lại gặp ta,
« Chớ nề u-hiển,
mới là chị em ».
Đã lòng hiển-hiện cho xem,
130. Tạ lòng, nàng lại nối thêm vài lời.
Lòng thơ
Gốc cây, lại vạch một bài cổ thi.
Dùng-dằng nửa ở, nửa về,
Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần.
Trông chừng thấy một văn-nhân,
, bước lần dặm băng.
Sau chưn theo một vài thằng con con,
Tuyết in sắc ngựa câu dòn,
140. Cỏ pha mùi áo nhuộm non da trời.
Nẻo xa mới tỏ mặt người,
Khách đà xuống ngựa, tới nơi tự tình.
Hài văn lần bước dặm xanh,
Một vùng như thể cây quỳnh, cành dao.
Chàng Vương, quen mặt ra chào,
e-lệ nép vào dưới hoa.
Nguyên người quanh-quất đâu xa,