TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 64

Giọt xuân gieo nặng, cành xuân la-đà.

101

Một mình lặng ngắm bóng nga,

102

Rộn đường gần với nỗi xa bời bời :

« Người mà

103

đến thế thời thôi,

180. « Đời phồn-hoa cũng là đời bỏ đi.

« Người đâu

104

gặp-gỡ làm chi,

« Trăm năm biết có duyên gì hay không ? »

Ngổn-ngang trăm mối bên lòng,

Nên câu tuyệt diệu

105

ngụ trong tính-tình.

Chênh-chênh bóng nguyệt xế mành,

106

Tựa ngồi

107

bên triện, một mình thiu-thiu.

Thoắt đâu thấy một tiểu-kiều,

Có chiều phong-vận, có chiều thanh-tân.

Sương in mặt, tuyết pha thân,

108

190. Sen vàng

109

lãng-đãng

110

như gần như xa.

Rước mầng

111

, đón hỏi dò-la :

« Đào-nguyên

112

lạc lối đâu mà đến đây ? »

Thưa rằng : « Thanh, khí

113

, xưa nay,

« Mới cùng nhau lúc ban ngày đã quên ?

« Hàn-gia

114

ở mái tây thiên.

115

« Dưới dòng nước chảy, bên trên có cầu.

« Mấy lòng hạ cố đến nhau,

« Mấy lời hạ tứ ném châu gieo vàng.

« Vâng trình hội chủ

116

xem tường,

200. Mà xem

117

trong sổ đoạn-trường

118

có tên.

« Âu đành quả kiếp nhân-duyên,

119

« Cũng người một hội, một thuyền đâu xa !

120

« Này mười bài mới

121

, mới ra,

« Câu thần lại mượn bút hoa vẽ-vời ».

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.