260. Nhớ nơi kỳ-ngộ, vội dời chưn đi.
Một vùng
cỏ mọc xanh-rì,
Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu !
Gió chiều như gợi cơn sầu,
Vi-lô
Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều,
Xăm xăm đè nẻo Lam-kiều
Thâm nghiêm, kín cổng, cao tường,
, dứt đường chim xanh.
Lơ thơ tơ liễu buông mành,
270. Con oanh
Mấy lần cửa đóng, then cài,
Dẫy
thềm hoa rụng biết người ở đâu ?
Tần-ngần đứng suốt giờ lâu,
Dạo quanh, chợt thấy mái sau có nhà.
Là nhà Ngô-việt
Buồng không để đó, người xa chưa về.
Lấy điều du học, hỏi thuê,
Túi đàn, cập sách, đề-huề
dọn sang.
Có cây, có đá, sẵn sàng,
Mầng thầm chốn ấy chữ bài.
Ba sinh âu hẳn duyên trời chi đây !
Song hồ
Tường đông ghé mắt, ngày ngày hằng trông.
Tấc gang đồng tỏa nguyên phong,
vào ra.
*
Nhận từ quán khách lân-la,