TRUYỆN THÚY KIỀU - NGUYỄN DU - Trang 67

260. Nhớ nơi kỳ-ngộ, vội dời chưn đi.

Một vùng

149

cỏ mọc xanh-rì,

Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu !

Gió chiều như gợi cơn sầu,

Vi-lô

150

hiu-hắt như màu khơi-trêu.

Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều,

151

Xăm xăm đè nẻo Lam-kiều

152

lần sang.

Thâm nghiêm, kín cổng, cao tường,

Cạn dòng lá thắm

153

, dứt đường chim xanh.

154

Lơ thơ tơ liễu buông mành,

270. Con oanh

155

học nói trên cành mỉa-mai.

Mấy lần cửa đóng, then cài,

Dẫy

156

thềm hoa rụng biết người ở đâu ?

Tần-ngần đứng suốt giờ lâu,

Dạo quanh, chợt thấy mái sau có nhà.

Là nhà Ngô-việt

157

thương-gia,

Buồng không để đó, người xa chưa về.

Lấy điều du học, hỏi thuê,

Túi đàn, cập sách, đề-huề

158

dọn sang.

Có cây, có đá, sẵn sàng,

280. Có hiên Lãm-thúy

159

, nét vàng chưa phai,

Mầng thầm chốn ấy chữ bài.

Ba sinh âu hẳn duyên trời chi đây !

Song hồ

160

nửa khép cánh mây,

Tường đông ghé mắt, ngày ngày hằng trông.

Tấc gang đồng tỏa nguyên phong,

161

Tịt-mù nào thấy bóng hồng

162

vào ra.

*

Nhận từ quán khách lân-la,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.