« Giết chồng mà lại lấy chồng,
« Mặt nào mà lại đứng trong cõi đời ?
« Thôi thì một thác cho rồi,
« Tấm lòng phó mặc trên trời, dưới sông ! »
Trông vời con nước
Đem mình gieo xuống giữa dòng tràng-giang.
Thổ-quan theo vớt vội-vàng,
Thì đà đắm ngọc, chìm hương cho rồi !
Thương thay, cũng một thân người !
2640. Hại thay, mang lấy sắc tài làm chi !
Những là oan-khổ lưu-ly,
Chờ cho hết kiếp, còn gì là thân ?
Mười-lăm năm, bấy nhiêu lần,
Làm gương cho khách hồng-quần thử soi !
Đời người đến thế thì thôi !
Trong cơ âm cực, dương hồi
Mấy người hiếu-nghĩa xưa nay,
Trời làm chi đến lâu ngày càng thương !
X
Giác-duyên từ tiết giã năng,
2650. Đeo bầu quảy níp, rộng đường vân-du.
Thong-dong, hỏi hết nhỏ to sự nàng :
« Người sao, hiếu-nghĩa đủ đường ?
« Kiếp sao, rặt những đoạn-trường thế thôi ? »
Sư rằng : « Phúc họa đạo Trời,
« Cỗi nguồn, cũng ở lòng người mà ra.
« Có trời mà cũng tại ta,
« Tu là cỗi phúc, tình là dây oan.