TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 153

Ariel Sharon là hình mẫu của sự chuyên tâm đến tàn nhẫn của những

người theo Chủ nghĩa Phục quốc châu Âu. Tôi sẽ không bao giờ quên câu
chuyện mà có lần ông kể cho tôi nghe về chuyến đi thăm bí mật của ông ta
tới Đông Beirut năm 1982, năm tháng trước cuộc xâm lược của Israel vào
tháng Sáu.

“Tôi muốn nhìn thấy những người Phalange ở nhà, để xem họ như thế

nào,” Sharon nhớ lại với một điệu bộ thật lạ kỳ. “Điều tôi nhớ nhất là khi
tới cảng của họ [Juniyah] vào đêm. Tất cả đèn đều chiếu sáng ở xung
quanh. Vậy là tôi hỏi họ, Những đèn này chiếu sáng cái gì vậy? Họ bảo,
‘Đó là đèn từ những con tàu của chúng tôi.’ Tôi hỏi, Tàu nào cơ? Họ trả lời,
‘Các con tàu của chúng tôi – chúng tôi đang buôn bán. Tàu đang dỡ hàng ở
đây, và rồi hàng hóa sẽ được đưa qua Ả-rập Saudi và vùng Vịnh rồi tỏa ra
khắp nơi.’ Họ bảo tôi, ‘Arik này, chiến tranh là chiến tranh và buôn bán là
buôn bán.’ Rồi tất cả chúng tôi lái xe vòng quanh Beirut. Bashir Gemayel
đưa tôi đi trên chiếc xe của ông ta. Chúng tôi có vài người bảo vệ, nhưng
chúng tôi tự lái xe quanh thành phố. Tôi nhìn thấy cả những cô gái xinh đẹp
đó và mọi chuyện vẫn tiếp diễn ở đây. Họ đang có chiến tranh, nhưng mọi
người vẫn tiếp tục công việc làm ăn của mình. Chúng tôi có thể dẫn dắt
cuộc sống của mình như vậy không? Không. Ở Liban, tất cả chỉ là một thỏa
hiệp. Thỏa hiệp, thỏa hiệp, tất cả thời gian đều là thỏa hiệp. Câu hỏi là,
chúng tôi, những người Do Thái, có thể sống ở đây với một thỏa hiệp
không, và tôi nghĩ câu trả lời là không. Khi một quốc gia giống như Liban
bại trận, hậu quả của thất bại quân sự là một lượng lớn những người thương
vong, bị mất uy tín, và vô số điều khác nữa. Với người Liban thì chẳng có
gì là kết thúc. Chẳng có gì là cuối cùng ở đây. Không gì cả. Nhưng với
người Do Thái nó có thể dẫn tới một kết thúc.”

Ngừng một lát để suy nghĩ về những phân tích của mình, Sharon ngắn

gọn thêm vào sau một hơi thở, “Tới một kết thúc đau xót.”

Vì vậy Arial Sharon không bao giờ uống cà phê với bất kỳ ai. Ông ta

xâm lược Liban với một mục đích duy nhất là phá hủy. Nhưng Liban, giống
như bất cứ ngôi nhà nào của những tấm gương và các ảo ảnh, luôn luôn dễ
bước chân vào hơn là tìm đường thoát ra. Arafat chí ít thì cũng hiểu được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.