TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 240

quả tên lửa”, vì vậy mà nhiều người trong số chúng tôi thong thả đi tới để
xem xét tình hình của Lính thủy Đánh bộ, thì chỉ thấy họ đang loạng
choạng trong những bộ đồng phục đẫm máu, đào bới trong tòa nhà BLT nơi
mà buổi chiều đó hẳn rằng đã có một bữa tiệc nướng ngoài trời theo kiểu
Mỹ. Trong vài giờ sau vụ nổ, các nhóm cứu hộ đã sử dụng máy khoan bằng
khí nén và đèn hàn bắt đầu lục lọi điên cuồng trong cả núi những cột bê
tông đổ nát, cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm ra được những người bị
chết và bị thương. Nhưng nỗ lực của họ bị ngăn cản bởi những tay súng bắn
tỉa không rõ danh tính cứ nổ súng vào những nhân viên cứu hộ.

Đến Beirut để bảo vệ Liban, giờ đây Lính thủy Đánh bộ dường như đã

trở thành một đối tượng cần được bảo vệ. Như một người bạn người Liban
đã nhận xét, “Bọ ngựa bắt ve, ai dè chim sẻ đi săn.”

Sau vụ nổ bom sở chỉ huy Lính thủy Đánh bộ, nhiều cuộc thảo luận

nhằm vào tại sao Lính thủy Đánh bộ không có thêm một hàng rào ở đây và
thêm một trạm gác ở kia để ngăn chặn vụ một tấn công liều chết như vậy.
Giải thích không phải là vấn đề an toàn về kỹ thuật mà là về văn hóa-chính
trị. Lính thủy Đánh bộ tới Beirut với ý định tốt đẹp là họ sẽ mất một thời
gian dài để nhận ra (và vài người trong số họ không bao giờ nhận ra được)
rằng họ bị cấp trên ở Washington ép buộc phải hỗ trợ Amin Gemayel nên
đã tham gia vào cuộc chiến nội bộ lâu dài của Liban. Ngay sau vụ nổ BLT,
tôi viết một bài trên Times trong đó tôi bày tỏ rằng Lính thủy Đánh bộ đã
trở thành một lực lượng quân đội khác của Liban. Người phát ngôn của
Lính thủy Đánh bộ ở Beirut đã cắt bài báo của tôi ra và dán lên bảng thông
báo của ông, nơi mà các lính thủy đánh bộ khác nghuệch ngoạc lên đó đủ
lời tục tĩu như “Mả mẹ mày, Tom” và “Cảm ơn, đồ chó chết.” Nhưng thậm
chí khi họ nhận ra rằng mình bị lôi kéo vào cuộc chiến sắc tộc thì họ cũng
không có khả năng chuẩn bị những cách ngăn ngừa cần thiết để chống lại
những thứ bất thường như xe đánh bom liều chết bởi vì mối nguy hiểm đó
nằm ngoài đào tạo truyền thống của người Mỹ. Hạ sĩ Manson Coleman,
một lính thủy đánh bộ vạm vỡ với nụ cười nồng ấm và cử chỉ lễ phép kiểu
dân Mỹ tỉnh lẻ, làm lính gác ở Beirut. Không lâu sau vụ đánh bom sở chỉ
huy Lính thủy Đánh bộ, có lần anh nói với tôi rằng, “Chúng tôi thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.