TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 268

tên “Vành đai nghèo khổ”. Họ sống ở các cửa ô của Beirut, nhưng thành
phố không bao giờ thực sự thừa nhận họ - về mặt xã hội, về mặt chính trị,
và không cả về kinh tế nữa. Đến đầu những năm 1980, những người Shiite
ở Liban là cộng đồng tôn giáo đơn nhất lớn nhất đất nước, chiếm tới gần
nửa tổng số dân, nhưng họ chỉ được những quý tộc phong kiến thối nát đại
diện cho trong chính phủ, và bị tầng lớp quý tộc Sunni cũng như người
Maron coi thường.

Đến năm 1984, những người Shiite ở Liban quá mệt mỏi vì chờ đợi

thành phố mở đường. Cuộc xâm lược của người Israel và cuộc chiến vùng
Shouf cho họ thấy nhà nước Liban yếu đến thế nào, và cuộc cách mạng của
người Hồi giáo Iran cho họ thấy sức mạnh mà người Shiite có thể trình ra
trên trường thế giới. Được khuyến khích bởi tiếng còi hiệu triệu của tay
chính trị lừa phỉnh mang tên Khomeini, những người Shiite ở Liban quyết
rằng những ngày bị xúc phạm và câm lặng của họ đã chấm dứt. Đó là thời
gian cho một cuộc tẩy trần, thời gian cho một dân tộc đã luôn bị từ chối khi
đòi hỏi Beirut cho chính họ. Và họ đã làm như vậy. Tây Beirut đã bị người
Shiite thống trị suốt từ đó.

Nhưng người Shiite đã phá nát quầy bar Commodore không chỉ trả thù

cho biểu tượng của điều mà anh ta không được chấp nhận mà còn với biểu
tượng của điều mà anh ta hẳn rằng không bao giờ hiểu được. Điều mà Nabil
Tabbara và bạn bè của anh không hiểu là tinh thần Dân cận đông đó không
truyền tới được họ – những tầng lớp đô thị hóa, thế tục hóa, và hiện đại hóa
nhất trong xã hội Liban – đã không thấm nhuần được cho nhiều người dân
nông thôn khác – không chỉ là những người Shiite ở các làng mạc ở nam
Liban, mà còn tất cả những người Hồi giáo và Cơ đốc giáo Liban sống ở
những vùng nội địa, ngoài phạm vi của thành phố, nơi tinh thần của tổ tiên
họ vẫn tiếp tục thống trị. Họ tự cho mình là dân Beirut hay người Liban,
nhưng thứ nhân dạng đó chỉ là những bộ đồng phục mà nhiều người trong
số họ mặc khi đi làm việc ở trung tâm thành phố. Những người này bắt
chước tiếng nói của giới thượng lưu Levantin khi họ đi trên những đường
phố Beirut, còn khi ở nhà thì họ nói bằng thứ tiếng địa phương khác. Trong
những thời điểm căng thẳng liên bộ lạc, như cuộc chiến vùng Shouf, họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.