TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 269

luôn sẵn sàng đáp lại lời kêu gọi của bộ lạc mình. Với họ, Liban chưa bao
giờ là Thụy Sĩ của Trung Đông. Nó luôn là Tòa tháp Babel mà thôi.

Ngày Lính thủy Đánh bộ rời khỏi Beirut, tôi xuống bãi biển Xanh, nơi

tàu cập cảng để quan sát lực lượng Lính thủy Đánh bộ đi ra những tàu mẹ
bằng các phương tiện lội nước chuyên chở bọc thép. Lực lượng Lính thủy
Đánh bộ đã tiến hành một thỏa thuận trước với lực lượng dân quân Amal
người Shiite, theo đó Amal cam kết sẽ bảo vệ doanh trại của Lính thủy
Đánh bộ khi họ rút khỏi căn cứ ở Sân bay Beirut, ngược lại, Lực lượng Lính
thủy Đánh bộ để cho Amal tiếp quản toàn bộ boong ke, vị trí ngắm bắn còn
lại, và bến tàu ở bãi biển Xanh. Khi tôi đến bãi biển Xanh, tôi chú ý tới một
dân quân Amal ở cổng đang báo cáo với các vị chỉ huy của mình về việc ra
đi của Lính thủy Đánh bộ qua điện đàm. Một giây sau khi phương tiện lội
nước cuối cùng của Lính thủy Đánh bộ quay mũi về phía những con sóng
bạc đầu của Địa Trung Hải và hướng thẳng ra biển, người dân quân Amal
này hét vào điện đàm rằng Lực lượng Lính thủy Đánh bộ đã đi rồi. Một
giây sau đó, một chiếc xe jeep gắn khẩu súng máy ở đằng sau chạy lảo đảo
xuống bãi biển Xanh. Một thanh niên có đôi mắt dữ dội, những lọn tóc xoăn
xoăn của anh ta tung bay trong gió biển, vơ vội lấy khẩu súng máy để
phòng thân. Sau khi chiếc xe bị lún tới một nửa trong cát, tất cả phóng viên
có mặt đều chạy về phía chiếc xe và gí chiếc micrô về phía người lái xe.
Những người được thừa kế cả trái đất này phải nói gì cho chính họ chứ?
Đặc biệt là khi tôi hỏi người lái xe, phản ứng của anh ta thế nào với sự ra đi
của Lực lượng Lính thủy Đánh bộ.

Đó chỉ là một cậu bé. Cậu ta nhìn tôi đầy giễu cợt, rồi liếc mắt, chun

mũi, và nói trong tiếng cười, “Tôi không biết tiếng Anh.”

Sau khi Lực lượng Lính thủy Đánh bộ rút khỏi Beirut, người Liban hiểu

rằng sẽ không còn ai từ ngoài vào cứu họ nữa và cũng không còn “những kẻ
ngoại bang” để đổ lỗi cho những rắc rối của họ. Không gì làm người dân
Beirut phiền muộn hơn thế. Đó là một điều đau khổ và nó được cho lên tin
tức chính trên tờ The New York Times; đấy lại là một điều đau khổ nữa, chỉ
là một mục có hai khổ ở trang 28C, ngay cạnh tin về chiếc xe bus bị rơi
khỏi cây cầu ở Calcutta. Samina, thư ký tòa soạn của tạp chí An-Nahar, nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.