TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 292

Đối với tôi cũng vậy. Lúc đó là 4 giờ chiều, tôi lập tức đi tới văn phòng

Reuters để viết bài báo mà tôi đã chờ đợi suốt ba tháng khó khăn dài dặc.
Tôi mải mê viết với tất cả sinh lực của một phóng viên biết rõ rằng bài báo
của anh ta sẽ đóng góp một phần nhỏ trong những ghi chép lịch sử quan
trọng. Rồi cơn ác mộng của một phóng viên như tôi đã thành hiện thực.

Ngay sau khi tôi hoàn thành việc đánh máy bài viết của mình, tất cả

đường dây liên lạc giữa Tây Beirut với những nơi khác đều không hoạt
động. Tắt ngấm luôn – thậm chí cả phương tiện liên lạc ở Commodore.
Điện thoại. Điện báo, tất cả. Bị phá tiệt. Kết liễu rồi. Tôi ở đây, với chương
cuối cùng của mùa hè 1982 đã được đánh máy mà không có cách nào gửi
được tới New York. Máy phát điện ở trụ sở của Bưu điện, Điện thoại, và
Điện báo Beirut đã bị cháy, và chẳng có ai liều mạng xuống tận Vành đai
Xanh vào chiều thứ Bảy để sửa cả. Đó là lần đầu tiên và duy nhất Beirut bị
cắt liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài trong suốt cả mùa hè đó. Việc
mất tín hiệu kéo dài tận hai mươi bốn giờ. Những chiếc máy điện báo ở văn
phòng Reuters đã dập lỗ hết bài báo của tôi vào băng giấy điện báo, còn tôi
thì đứng cả đêm bên máy điện báo của Commodore, phòng khi đường dây
bất ngờ hoạt động, và tôi có thể gửi bài viết của mình cho Times. Chúng
chẳng bao giờ được thực hiện. New York Times đã sử dụng một bài báo của
Báo chí Liên hiệp để lên khuôn sớm hơn vào hôm đó, trước khi liên lạc
được thông. Tôi đã rời khỏi đó với một kỷ niệm, lời chào biệt của tôi tới
PLO và Người thuyết giáo Đại lộ Sunset, chẳng hề có ai được đọc hết. Tôi
vẫn giữ bài báo đó trong một chiếc hộp đựng giày, nhưng điều quan trọng
hơn là tôi đã có được khoảnh khắc mà tôi luôn giữ trong lòng hơn tất cả
những bài báo này.

Nói ra tất cả những điều này, tôi biết là có sức hấp dẫn nào đó của Beirut

đối với tôi mà tôi không tài nào lý giải nổi, thậm chí với chính cả bản thân
mình. Đó là một loại sức hút phi lý mà tôi nghĩ là nhiều ký giả cảm nhận
được một hoặc hai lần trong sự nghiệp của mình, và nó thúc đẩy người ta
làm những điều mà những người bình thường sẽ cho là vô cùng điên rồ,
như là đến Beirut để đưa tin và vui sướng với điều ấy. Bất cứ lúc nào tôi cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.