TỨ BÌNH PHONG - Trang 13

đọc sách. Ông kéo chiếc ghế đối diện, y liền đứng bật dậy. Địch Nhân Kiệt
vốn là người cao lớn, nhưng Kiều Thái còn cao hơn ông một tấc, cổ dày vai
rộng, eo chắc gọn, mang dáng dấp một võ sĩ, lại có khuôn mặt anh khí nhẵn
nhụi. Kiều Thái nói, “Huyện lệnh đại nhân, ngài quay lại sớm.”

“Bỏ ‘Huyện lệnh đại nhân’ đi,” Địch Nhân Kiệt cảnh báo, “nên nhớ chúng
ta đang cải trang vi hành.” Ông đặt tay nải chứa y phục xuống sàn, gọi tiểu
nhị mang thêm một ấm trà.

Cách họ không xa, từ cái bàn ở góc buồng, một nam nhân gầy gò xương
xẩu đang ngồi một mình đột nhiên ngước lên nhìn. Kẻ này mang khuôn mặt
hốc hác, có phần xấu xí khả ố, một vết sẹo dài chạy từ cằm ngược lên hốc
mắt phải, làm môi trên biến dạng, khiến miệng gã trông lúc nào cũng như
đang cười khẩy. Gã đưa một bàn tay khẳng khiu lên ôm má, cố gắng ngăn
nó không giật giật vì hồi hộp. Đoạn, gã chống hẳn hai cùi chỏ xương xẩu
lên bàn, rướn về phía trước, cố gắng nghe xem hai người Địch Nhân Kiệt
đang nói chuyện gì. Nhưng tiếng ồn ào từ mấy bàn bên đã át mất giọng nói
của họ. Thất vọng, gã đành tiếp tục tập trung quan sát hai người bằng con
mắt hằn học duy nhất còn lại.

Kiều Thái nhìn quanh, bắt gặp cái nhìn lấm lét của gã trung niên xấu xa kia,
bèn hạ giọng nói với Địch Nhân Kiệt, “Lão gia, ngài có thấy nam nhân
đang ngồi một mình ở góc bàn phía sau tiểu nhân không? Trông gã như một
con côn trùng gớm ghiếc mới từ dưới đất bò lên.”

Địch Nhân Kiệt liếc qua rồi đáp, “Quả là diện mạo gã không được thiện
cảm cho lắm. Mà ngươi đang đọc gì đó?”

“Thưa, tiểu nhị đã cho tiểu nhân mượn cuốn Mậu Bình du ngoạn chí này.
Lão gia thật sáng suốt khi chọn nơi đây nghỉ chân vài ngày!”

Đẩy cuốn sách về phía Địch Nhân Kiệt, Kiều Thái tiếp, “Ngài xem, ở đây
viết rằng bên trong Quan Đế miếu có đầy đủ mười hai pho tượng các vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.