TỨ BÌNH PHONG - Trang 171

HỒI 18

Vạch ác gian, thư phòng lộ
Xuất Mậu Bình, Địch hội ngộ Bồng Lai

Lão quản gia ra đón Địch Nhân Kiệt, dẫn ông tới thư phòng. Đặng tri
huyện đã thay y phục bình thường, mời Địch Nhân Kiệt ngồi xuống cạnh
chiếc trường kỷ rồi phẩy tay ra hiệu cho viên quản gia lui. Khung cảnh
nhắc Địch Nhân Kiệt nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau tại đây. Đặng
tri huyện rót trà mời Địch Nhân Kiệt. Thấy Địch Nhân Kiệt nhìn vào
khoảng trống trên vách, chỗ vốn đặt bức tứ bình phong, Đặng tri huyện
cười nói, “Ta đã cho chuyển bức tứ bình phong vào kho rồi. Địch đại nhân
hiểu mà, nó làm ta nhớ đến nỗi đau…”

“Đặng đại nhân, ngài không cần phải kể sự tích bức bình phong đó nữa,
một lần là đủ rồi.”

Đặng tri huyện sững lặng nhìn khuôn mặt dửng dưng của Địch Nhân Kiệt,
ngỡ ngàng hỏi, “Ngài nói vậy là ý gì?”

“Chính xác như những gì ta vừa nói,” Địch Nhân Kiệt lạnh lùng đáp. “Đó
là một câu chuyện rất hay và cảm động, cách đại nhân kể chuyện cũng rất
thuyết phục. Hôm trước ta đã rất xúc động. Nhưng câu chuyện đó hoàn
toàn hư cấu. Phu nhân ngài chỉ có một thân tỷ chứ không phải ba như ngài
kể, đấy mới chỉ là một chi tiết nhỏ mà thôi.”

Mặt Đặng tri huyện tím lại, môi mấp máy không nói nên lời. Địch Nhân
Kiệt đứng dậy đến mở cửa sổ ra. Ông đứng chắp tay sau lưng, nhìn khóm
trúc đang đung đưa trong gió phía bên ngoài. Trong tư thế quay lưng như
vậy, Địch Nhân Kiệt nói với Đặng tri huyện, “Câu chuyện về bức tứ bình
phong đã thêu dệt nên tình yêu mỹ miều của ngài dành cho thê tử Ngân
Liên phu nhân. Nhưng sự thực, ngài chỉ yêu duy nhất một người thôi, đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.