TỨ BÌNH PHONG - Trang 79

nghiệm nhất huyện này, hành nghề suốt hơn ba mươi năm qua mà chưa
từng bị tóm lần nào. Tuy vậy ta lại không có đủ sức, cũng chưa từng có ý
định rèn luyện sức lực làm gì. Việc thượng cẳng chân hạ cẳng tay thật tầm
thường. Nhưng giờ có một vụ cần động thủ tay chân. Ta đã quan sát hai
người các ngươi rất kỹ. Chắc chắn các ngươi thích hợp với vụ này. Phần
kiếm được dù không muốn nhưng ta sẽ chia chác cho các ngươi. Vì ta đã
giải quyết hết các sự vụ khó khăn ban đầu, vả cũng không có mấy rủi ro, ta
cho là các ngươi hãy nên bằng lòng với phần chia khiêm tốn của mình.”

“Nói thẳng thì,” Kiều Thái ngắt lời, “phần nguy hiểm bọn ta lãnh hết mà
ngươi đòi nẫng hết tay trên sao? Phần chia khiêm tốn ư? Không thể được,
phải nhiều hơn chứ, đồ dơ dáy nhát chết kia!”

Mặt Quân Sơn tái lại, lời vừa rồi đã chọc đúng điểm nhột của gã. Gã nham
hiểm nói, “Cường tráng mới dễ đóng vai anh hùng thay! Ngươi tưởng mình
đang là quân tử đứng trước mỹ nhân sao? Đêm nay ta đã nghĩ nếu ngươi cứ
sùng sục như thế chắc cái trường kỷ sẽ sập mất. Một thi sĩ đã viết, ‘Mưa
móc dập vùi cánh hồng thu’.”

Kiều Thái bật dậy tóm cổ Quân Sơn, quăng gã xuống sàn. Y đè gối lên
ngực Quân Sơn, hai tay bóp cổ gã, gầm lên, “Tên hèn hạ bỉ ổi kia! Ngươi
theo dõi ta đấy à? Ta phải bẻ gãy cái cổ chó nhà ngươi!”

Địch Nhân Kiệt vội vươn tay nắm lấy vai Kiều Thái. “Thả gã ra,” ông ra
lệnh, “ta muốn nghe gã nói hết.”

Kiều Thái đứng dậy, Quân Sơn đầu va xuống sàn. Gã nằm im một lúc, hơi
thở khò khè, cổ thâm tím.

Kiều Thái sa sầm mặt tức giận, nặng nề ngồi xuống cạnh Địch Nhân Kiệt.
“Hồi tối thuộc hạ có gặp gỡ một kỹ nữ. Con chuột nhắt này đã theo dõi
chúng ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.