TỪ BỎ THẾ GIỚI VÀNG - Trang 62

tiến lên phía trước, chân mang giầy đi tuyết tay cầm một cái đòn đài nằm
ngang. Nếu có bị rơi xuống, họ có thể bám vào cái đòn lúc nãy đã bắc
ngang qua miệng hố vừa bị nạn như thế. Khi nhiệt độ xuống đến năm mươi
độ dưới không thì một người bị ướt đến ngang hông không thể tiếp tục đi
được nữa vì thân thể bị tê cóng. Bởi vậy, cứ mỗi lần rơi xuống là mỗi lần
cuộc hành trình bị chậm lại. Ngay khi vừa được vớt lên, người bị ướt phải
chạy tới chạy lui để giữ cho máu lưu thông trong khi người kia phải gầy
ngay một đống lửa. Ðược bảo vệ theo lối này, người ấy có thể thay quần áo
khô, bộ đồ ướt sẽ được hong khô phòng khi bị nạn lần sau.

Tình hình còn tồi tệ hơn nữa vì không thể đi trên sông như vậy khi trời tối
đen như mực. Do đó thời gian đi bị giảm xuống còn sáu giờ một ngày vào
lúc tranh tối tranh sáng. Mỗi giây phút đều trở nên rất quý, và họ cố không
để mất một giây nào.

Bởi vậy, ngay trước khi có dấu hiệu ngày đã bắt đầu, họ đã nhổ trại, chất đồ
lên xe, thắng chó vào, rồi ngồi co ro bên đống lửa đợi giờ lên đường. Họ
cũng không còn dừng lại để ăn trưa nữa. Hiện nay họ đã không theo kịp tốc
độ dự kiến; và cứ mỗi mộ ngày trôi qua là họ thêm thâm lạm vào cái mức
chênh lệch mà họ đã nhìn được lúc trước. Có những ngày họ chỉ đi được
mười lăm dặm hoặc chỉ mười hai dặm. Có một đoạn đường quá xấu đến nỗi
trong hai ngày mà họ chỉ đi được có chín dặm vì ba lần phải trở lui, bỏ
đường sông để vác xe cộ và đồ đạc đi vòng theo đường núi.


Cuối cùng họ cũng vượt qua được Sông Năm Mươi Dặm đáng sợ để đến
Hồ Le Barge. Nhìn Ánh Sáng Ban Ngày đã chào mừng việc đi thoát được
sông Năm Mươi Dặm bằng cách bám đường trễ hơn mọi khi. Vào lúc mười
một giờ sáng họ bắt đầu đi vào vùng hồ. Lúc ba giờ chiều, khi đêm Bắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.