TỪ BỎ THẾ GIỚI VÀNG - Trang 63

Cực đã buông xuống, họ nhìn thấy bờ bên kia củ nó. Ánh Sáng Ban Ngày
ngắm những ngôi sao mộc sớm để định phương hướng. Lúc tám giờ tối, họ
đã bỏ vùng hồ phía sau lưng và đi vào vùng cửa sông Lewes(2). Ðến đây
họ nghỉ chân nửa giờ đồng hồ để hâm lỏng mấy khoanh đậu đã nấu sẵn với
thịt để ăn và quăng cho đám chó thêm một khẩu phần cá nữa. Xong xuôi họ
ngược dòng sông đi tiếp cho để một giờ sáng mới hạ trại ngủ đêm.


Ngày hôm sau đó họ đã đi mười sáu giờ liền. Lũ chó mệt đến độ không thể
cắn nhau hoặc ngay cả gầm gừ nữa. Còn Kama thì trong mấy dặm đường
cuối cùng rõ ràng là phải đi khập khiễng. Vậy mà mới sáu giờ sáng hôm
sau, Ánh Sáng Ban Ngày lại lên đường.

Ánh Sáng Ban Ngày vẫn không giảm tốc độ đi. Cứ mỗi ngày mười hai giờ
họ bám đường, sáu giờ trong khoảng tranh tối tranh sáng, sáu giờ trong
màn đêm. Họ để ra ba giờ để nấu ăn, vá đai cương, dựng trại và nhổ trại.
Chín giờ còn lại, cả chó lẫn người lăn ra ngủ say như chết. Cái sức khoẻ sắt
thép của Kama đã bị bẻ gãy. Cử động của hắn chậm dần, cơ bắp không còn
dẻo dai nữa và hắn cứ đi khập khiễng suốt. Vậy mà hắn vẫn ráng sức chịu
đựng, không trốn tránh công việc mà cũng không ca thán dù chỉ một lời.
Mặt Ánh Sáng Ban Ngày trông hốc hác và mệt mỏi, song nhờ cái cấu tạo
thân thể tuyệt hảo của mình, anh vẫn tiếp tục, tiếp tục một cách không
thương tiếc. Trong đầu óc Kama, chưa lúc nào lại thần thánh như những
ngày cuối cùng của cuộc hành trình xuyên về phương nam này.

Rồi đến lúc Kama không còn đủ sức để đi trước mở đường được nữa. Rõ
ràng là hắn đã cạn kiệt lắm rồi nên mới chịu để Ánh Sáng Ban Ngày dậm
tuyết cho chặt để mở đường suốt ngày. Họ băng qua hết hồ này đến hồ
khác, qua dãy hồ từ Marsh đến Linderman, rồi bắt đầu leo đèo Chilcoot.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.