TỪ BỎ THẾ GIỚI VÀNG - Trang 66

đi càng quẳng bỏ bớt đồ đạc một cách không thương tiếc. Người thổ dân đã
phải phát hoảng lên khi thấy anh cố giữ đến từng lá thư một song lại quẳng
bỏ hết đậu đến chén đĩa, xô chậu, áo quần dư, và chỉ giữ lại cho mỗi người
mộ bộ áo đắp, một cái búa, một cái xô bằng thiếc và một ít bột với thịt
muối. Ngay cả khẩu súng và hai mươi vòng đạn cũng bị bỏ lại.

Cứ theo cách này, họ vượt qua được hai trại dặm đường để tới Selkirk.
Sáng họ khởi hành rất sớm, tối rất trễ mới dừng chân, bởi vì những thì gì
trước kia dành cho việc hạ, dỡ trại và chăm sóc chó nay được dồn cả cho
việc bám đường. Khi còn vài dặm nữa là đến Selkirk, Ánh Sáng Ban Ngày
buộc lòng phải bắt người thổ dân đi trước bởi lúc này hắn cứ như người sắp
chết, má hóp lại, mặt hốc hác lúc nào cũng chỉ chực quỵ xuống tiếp đi hoặc
quẳng bỏ đống thư đang đè nặng trên lưng.

Ở Selkirk, sau khi thắng đai cương vào bầy chó trước kia, lúc này đã lại sức
và sẵn sàng vào xe trượt tuyết, Ánh Sáng Ban Ngày lại lên đường, lấy theo
người thổ dân ở Hồ Le Barge mà lúc anh ra đi đã tình nguyện theo anh. Họ
lại thay phiên nhau cầm cần lái. Cứ theo như kế hoạch thì Ánh Sáng Ban
Ngày đã bị trễ mất hai ngày, và suốt quãng đường từ đó đến trại Bốn Mươi
Dặm trở anh vẫn cứ bị trễ như vậy vì trời đổ tuyết và đường trở đi thời tiết
lại ưu đãi anh. Một cơn lạnh lại sắp ập về và anh quyết định bạc với nó, ra
đi mà chỉ mang rất ít thực phẩm cho chó và người. Dân ở trại Bốn Mươi
Dặm thấy vậy cũng lắc đầu ái ngại. Họ sợ anh sẽ làm gì nếu tuyết cứ rơi.

- Chắc chắn đợt lạnh sẽ đến thôi - anh cười và lên đường.

Vào mùa đông năm ấy đã có một số xe trượt tuyết đi đi về về từ trại Bốn
Mươi Dặm đến thị trấn Vùng Cực nên mặt đường được nện rất cứng.

Hơn nữa đợt lạnh cũng đến và kéo dài, mà cũng chỉ còn hai trăm dặm nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.