cảnh diễn công khai trên sân khấu, đúng như tôi sắp diễn tả với ông
đây, và có lẽ khá hơn một chút; cảnh mà hai diễn viên chưa bao giờ tỏ
ra vững vàng hơn trong vai của mình; cảnh mà họ được khán giả bên
dưới và trên các lô hoan hô liên tục; cảnh mà các tiếng vỗ tay và
những tiếng kêu thốt lên vì thán phục của chúng ta làm cho ngừng lại
đến mươi lần; đó là cảnh 3 hồi IV trong vở Hờn giận yêu đương của
Molière, sự toàn thắng của họ:
Diễn viên Éraste, nhân tình của Lucile,
Lucile, tình nương của Éraste,
DIỄN VIÊN - “... Không, không. Cô ơi, đừng có nghĩ là tôi còn
trở lại bày tỏ tình yêu với cô.
Nữ diễn viên - Tôi khuyên ông như thế đấy.)
Thế là hết.
(- Tôi mong như vậy.)
Tôi muốn khỏi nỗi đau này, và tôi biết rõ trái tim tôi đã nhận
được những gì của trái tim cô.
(- Quá mức xứng đáng của ông rồi đấy.)
Giận lâu đến thế chỉ vì hơi xúc phạm một tí.
(- Ông mà xúc phạm tôi! Tôi không ban cho ông
cái vinh dự ấy đâu.)
Khiến tôi thừa hiểu sự hờ hững của cô; và tôi phải bày tỏ với cô
rằng những biểu hiện của sự khinh bỉ...
(- Sâu sắc nhất.)
thì nhạy cảm lắm, nhất là đối với những tâm hồn hào hiệp.
(- Phải, đối với những tâm hồn hào hiệp.)