TỪ MỸ HỌC ĐẾN CÁC LOẠI HÌNH NGHỆ THUẬT - Trang 285

Tâm hồn của một diễn viên lớn đã được tạo nên bằng nguyên tố

tinh vi mà triết gia của chúng ta chất đầy không gian, nó không lạnh,
không nóng, không nặng, không nhẹ, nó không mang một hình dạng
xác định nào, và tuy có khả năng thích nghi như nhau với mọi hình
dạng, nó sẽ không duy trì bất cứ hình dạng nào cả.

NGƯỜI THỨ NHẤT
Một diễn viên lớn chẳng phải là cây đàn pi-a-nô hay đàn hac-pơ,

hay đàn cla-vơ-xanh, hay đàn vi-ô-lông, hay đàn vi-ô-lông-xen; chẳng
có hòa âm nào là riêng biệt của anh ta, nhưng anh ta bắt lấy hòa âm và
giọng điệu phù hợp với vai kịch của mình và anh ta đóng vai nào cũng
được cả. Tôi rất coi trọng tài năng của một diễn viên lớn; con người đó
rất hiếm, hiếm ngang, và có lẽ vĩ đại hơn nhà thơ.

Người nào trong xã hội đặt cho mình mục tiêu và có tài năng bất

hạnh làm vui lòng tất cả thiên hạ, người đó chẳng là cái gì, chẳng có
chút gì là của riêng mình, nó phân biệt mình, nó làm cho những người
này mê thích và làm cho các người khác mệt mỏi. Anh ta nói luôn
luôn và luôn luôn nói tốt; đó là một kẻ bợ đỡ chuyên nghiệp, đó là một
nịnh thần lớn, đó là một diễn viên lớn.

NGƯỜI THỨ HAI
Một kẻ nịnh thần lớn quen với vai trò của một con rối kỳ diệu từ

lúc mới sinh, có thể tiếp nhận mọi loại hình dạng, tùy theo sở thích
của sợi dây nằm trong lòng bàn tay của chủ.

NGƯỜI THỨ NHẤT
Một diễn viên lớn là một con rối kỳ diệu khác do nhà thơ giật dây

và được nhà thơ bảo ban cho biết ở từng dòng cái hình dạng thực sự
anh ta cần phải có.

NGƯỜI THỨ HAI
Như vậy, nịnh thần và diễn viên chỉ có thể mang một hình dạng,

dù hình dạng ấy là đẹp, là hay thế nào chăng nữa, họ chỉ là hai con rối
xấu xa hay sao?

NGƯỜI THỨ NHẤT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.