TƯ PHÀM - Trang 107

"Sách của y còn chưa sắp xếp xong." Úc Dương Quân nói.

"Việc này ngươi còn dám nói?" Xích Viêm lập tức bùng lên lửa giận,

khẩu khí càng lúc càng không tốt, "Ngươi bất quá là muốn rắp tăm quỵt nợ
mà thôi."

"Đúng thì sao?" Úc Dương Quân nhướng mày nói, tầm mắt từ trên

mặt Văn Thư dời đi, đối diện với con ngươi trừng to đỏ thẫm của Xích
Viêm, "Ngươi dò xét mi tâm của y xem."

Xích Viêm theo lời đưa tay thăm dò, Văn Thư xoay người muốn tránh,

nhưng không nhanh được hơn ngón tay hắn.

"Ngươi..." Đầu ngón tay một mảng lạnh giá, Xích Viêm trợn trừng mắt

nhìn giữa mày Văn Thư từ từ hiện ra Long ấn, đột nhiên quay đầu phẫn nộ
quát Úc Dương Quân, "Ngươi dùng Tỏa Hồn Thuật với y? Đây là muốn tổn
thương hồn phách y! Sau này y..."

"Ta sẽ cởi bỏ cho y." Úc Dương Quân thản nhiên nói. Thừa dịp Xích

Viêm sửng sốt, thân người chớp nhoáng, lách qua Xích Viêm lướt thẳng
đến trước người Văn Thư.

Văn Thư không kịp trốn tránh, chỉ cảm thấy cổ tay bị hắn siết chặt,

hoàn hồn lại, đã bị hắn mang lên giữa không trung, gian nhà nhỏ cư trú
đang cách mình càng ngày càng xa.

"Ngươi đã hết hy vọng chưa?" Giữa y phục tung bay, Úc Dương Quân

quay đầu nhìn y, mắt tím tóc bạc, như trước là vẻ mặt ngạo khí khiến người
run sợ.

Xích Viêm ở phía sau đang gấp rút đuổi đến, áo thẫm mây đỏ, tựa như

lửa bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.