TƯ PHÀM - Trang 121

Hỏa Lưu Ly muốn làm giảm bớt, dưới cơn lạnh ùn ùn kéo đến, một tia ấm
áp chớp mắt đã bị cuốn đi. Gần đây trong người y lúc nào cũng thường
dâng lên hàn ý, ngược lại nóng bỏng đã biến mất, xem ra vảy rồng của Xích
Viêm cũng không bảo vệ được y bao lâu nữa.

Ngay lúc đang đau đớn, trước mắt hiện ra một nam tử hắc y, chậm rãi

từ nơi sâu trong rừng rậm bước tới. Rõ ràng là bộ dáng khí phách cuồng
quyến, lại cười đến bất cần đời, sâu trong đôi mắt màu đen giấu vài phần
khó lường.

Hắn nhiệt tình đến đỡ Văn Thư, hơn nữa còn vận thân pháp một

đường đưa y đến dưới chân núi Côn Lôn. Gió quét qua tai, thổi tung vạt áo
hai người bay phấp phới. Lỗ tai như nghe được một tiếng "Xoẹt" nho nhỏ,
xuyên thấu qua tiếng gió truyền thẳng vào đáy lòng. Văn Thư ngẩn ra, cái
lạnh thấu xương nháy mắt trải rộng toàn thân.

"Vẫn là đã muộn một bước..." Văn Thư không cam lòng thở dài một

tiếng.

Lại bị nam tử nghe được, ân cần hỏi han: "Sao vậy?"

Văn Thư lắc đầu cười nói: "Không có gì. Cảm khái đột phát mà thôi.

A, ân công một đường hộ tống, tại hạ còn chưa cảm tạ quá, thật là hổ thẹn."
Nhớ tới trên người nghèo rớt mồng tơi, liền lấy Hỏa Lưu Ly trong lòng ra
muốn đưa cho đối phương.

Hắc y nhân giật mình, chập chạp không dám nhận lấy.

"Ta không dùng được nữa." Văn Thư nhét Hỏa Lưu Ly vào trong tay

hắn, nói: "Ân công có duyên với ta, vật đó là cơ duyên của ân công."

Hắn còn thần sắc bán tín bán nghi, Văn Thư không nói gì, xoay người

bước đi tới trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.