TƯ PHÀM - Trang 167

"Dương thọ của ta còn nhiều lắm mười năm." Văn Thư tiếp tục nói,

tầm mắt rơi xuống trên tơ hồng đặt kế bên, cười đến có phần tự giễu, "Vô
luận là trong Thiên Sùng Cung hay là phàm gian, cũng đều mười năm."

Úc Dương Quân nghe vậy ngẩn ra, hơn nữa cũng không đáp lại. Thật

lâu sau mới nói: "Ngươi... Vẫn muốn đi?"

Văn Thư gật đầu: "Xin chủ tử ân chuẩn."

"Nếu..." Úc Dương Quân ngẩng đầu đối lại ánh mắt y, khổ sở nói,

"Nếu ta không cho thì sao?"

Văn Thư vẫn thản nhiên cười: "Mười năm trước, mười năm sau, chỉ là

sớm muộn."

Cụp mắt xuống, tia nhìn lại rơi đến đoạn tơ hồng kia, giọng điệu bất

giác càng thêm chút nhu hòa: "Chuyện thuở trước là ta..."

"Không phải ngươi." Úc Dương Quân vội vàng cắt lời y, xoay lưng

lại, trong viện mông lung mờ ảo rót chút ánh trăng, "Từ từ, chúng ta sẽ
thương lượng sau."

Liền cũng không quay đầu lại, hối hả bước ra ngoài cửa viện.

Cho đến khi tự mình trở về trong phòng, thần sắc trấn định mới từ trên

mặt Úc Dương Quân bong ra từng mảng. Giữa cung điện to như thế, lại chỉ
có một mình hắn, cô quạnh đào khoét tim cốt, hơi lạnh từ trong gạch bạch
ngọc dưới chân khe khẽ từng đợt trườn lên người hắn. Không muốn, bất
luận là lúc trước hay là lúc này, thủy chung cũng không muốn buông tay.
Nếu buông tay rồi, bên cạnh hắn còn có thể còn lại gì? Mỗi lần đều là như
thế, hắn không ngừng tiếp cận, y không ngừng lùi đi, hắn chặt chẽ chộp lấy
y vào lòng, trên mặt y dù là bình ổn mỉm cười, nhưng ý cười không đến
được trong mắt. Hắn không muốn. Thân thể đã dựa sát đến không thể gần
hơn, mà khoảng cách trong tâm lại vẫn như trước là thiên sơn vạn thủy. Lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.