TƯ PHÀM - Trang 170

hắn, đương nhiên chỉ có thể đi theo hắn. Y đã hứa rằng, y sẽ vĩnh viễn ở
cùng hắn cho đến khi khói tản tro bay, chính y đã hứa, y không thể hối hận.
Mà lần đó, y lặng lẽ dùng tơ hồng cột hai người lại, hắn thực ra đã tỉnh, y
đang khẩn trương không hề nhìn thấy con mắt mở hờ của hắn. Y yêu
thương hắn. Trong lòng từ đâu kéo đến một trận vui sướng, hắn hiểu rõ y, là
một lòng một dạ nghiêm túc. Đến tận nước này rồi, y sẽ không còn rời đi
nữa. Tốt lắm, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn là Thiên Quân, Thiên Đế còn
phải nhường hắn ba phần, trong tam giới có cái gì mà hắn không thể nắm
trong tay? Đừng nói chi là can hệ đến một phàm nhân. Nhưng thì ra, dù hắn
có thần thông quảng đại hơn nữa thì vẫn tồn tại bất lực và không biết làm
sao.

Hắn đã thấy điệu bộ y chuyện trò vui vẻ cùng Xích Viêm ở nhân gian,

trước mặt hắn, y sẽ không trực tiếp biểu lộ tâm tình như vậy, cũng sẽ không
cười đến thoải mái thế kia. Cho dù là không muốn đi nữa, hắn cũng chỉ có
thể buông tay.

~*~

Cũng không biết là từ lúc nào, chân núi ngoài thôn có thêm một hộ gia

đình, tiểu viện bình thường, hướng nam đối bắc, hai gian sương phòng
đông tây, chính giữa là phòng khách. Người làm ruộng thích nuôi trong
viện nhà mình mấy con gà vịt ngan gì đó, có nhà để cải thiện cuộc sống còn
có thể trích ra một khoảng vuông nhỏ trước cửa, trồng chút hành giá dưa
leo. Mà hộ gia đình này, một thửa thật tốt, lại trồng mấy thứ hoa cỏ để
ngắm chứ không để dùng, bên ngoài còn dựng rào trúc rào một vòng toàn
bộ tiểu viện, bò trên hàng rào cũng là thứ vô dụng để ngắm chứ không kết
quả, nhìn so với nhà người khác chỉ có đẹp mà thôi. Hoa kia nở ra cũng dễ
nhìn lắm, người làm ruộng không biết tên. Nhàn rỗi lại phỏng đoán, đại
khái là ai đó nhà giàu ở huyện lị ngại sống trong thành buồn bực, chạy ra
ngoài ruộng tìm không khí trong lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.