TƯ PHÀM - Trang 171

Kế tiếp mọi người đều thấy chủ nhân trong viện kia, là một nam tử

tuổi trẻ mặc áo xanh, bộ dáng trắng trẻo nhã nhặn, khí sắc có phần không
tốt lắm, trong trắng lộ ra xanh. Người trong thôn bèn nói, đại khái là công
tử nhà giàu nào đó trong huyện lị, đến đây dưỡng bệnh.

Có kẻ nhiệt tình chạy đến bắt chuyện với người ta, sau khi trở về bèn

đồn khắp chốn: "Công tử đó rất tốt, tóm lại là xuất thân từ gia đình giàu có,
nói chuyện miễn bàn có bao nhiêu lễ độ, thật sự không giống mình."

Sau đó, hơn nửa nhà trong thôn đều chạy tới nhà kia thăm hỏi, một

đám khen y, người tốt, trà ngon, gia cụ bài trí cũng khéo, rất tinh tế, không
giống bọn thô nhân này, cuộc sống đều là chắp vá mà qua. Cuối cùng lại
cảm thán: "Nhìn đúng là một bộ mang bệnh, người mà, chung quy không
có ai thập toàn!"

Người trong thôn hỏi y: "Công tử ngài xưng hô thế nào?"

Y nói: "Gọi ta Văn Thư là được rồi."

Văn Thư từ đó ổn định trong tiểu sơn thôn này, lúc trước y đã từng ở

nơi đây, rất lâu trước kia, một đêm mưa lớn, căn nhà Xích Viêm dựng cho y
bị sụp, đại thẩm nhà bên bèn thu lưu y. Theo kí ức đi tìm mộ của vị đại
thẩm đó, sớm đã không thể tìm ra nơi.

Úc Dương Quân thường xuyên đến thăm, ống tay áo hắn phất một cái,

từ trong không trung hóa ra một bàn cờ gỗ, hai hộp cờ một trắng một đen.
Lời nói ra giữa hai người cũng không nhiều, hắn hỏi Văn Thư: "Sống có tốt
không?"

Văn Thư nói: "Tốt."

Hắn liền gật đầu.

Thời gian cũng tiêu phí trên bàn cờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.