TƯ PHÀM - Trang 173

Giờ này con cái nhà người ta đã chạy đầy đất, mọi người ngoài miệng

không nói, nhưng trong lòng đều phỏng đoán y rốt cuộc là bị bệnh gì.

.

Hôm nay, Úc Dương Quân lại thua. Ngón tay hắn bèn vươn đến,

nhưng Văn Thư lại lùi về sau trốn: "Hà cớ gì?"

Ngón tay Úc Dương Quân thoáng ngừng, vẫn để trên mi tâm của Văn

Thư: "Tạm thử một lần đi."

Hào quang trên ngón tay biến mất rất nhanh, Úc Dương Quân thấy vẻ

mặt Văn Thư càng tái nhợt, trầm giọng nói: "Lúc trước có lẽ ta nên đối xử
với ngươi tốt hơn nhiều."

Văn Thư lắc đầu, thấp giọng đáp: "Còn nói những lời này để làm gì?"

Úc Dương Quân đứng lên, tiến đến trước mặt Văn Thư, chậm rãi ngồi

xổm xuống, ngẩng đầu nhìn y: "Lần tới, ngươi có bằng lòng gặp ta không?"

Không đợi Văn Thư đáp, môi đã từ từ kề sát môi y, có thể nghe thấy

cả tiếng thở: "Ngươi không muốn cũng không sao. Thiên giới hay phàm
gian, có ngươi, sẽ có ta."

Từng chút từng chút áp lên, đôi môi cùng kề, dịu dàng mà mút liếm,

hồi lâu mới buông ra. Sắc mặt y vẫn tái nhợt như trước, chỉ có làn môi đạm
sắc kia là vì nụ hôn vừa rồi mà lộ chút đỏ thắm.

Úc Dương Quân đứng lên, choàng tay qua vai y, kéo Văn Thư ôm vào

lòng: "Lần thứ hai rồi."

Lần thứ hai ngươi rời đi trước mắt ta.

Ngoài phòng có gió, thổi tung một tường tử đằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.