TƯ PHÀM - Trang 185

cẩn trọng, chuyện Đông gia dài Tây gia ngắn thường ngày đều tạm thời
nghẹn về trong bụng, khi đi đều phải nhón mũi chân, khi tạt qua thư phòng
hoặc tẩm điện của Úc Dương Quân thì đều phải nín thở, không ai dám thở
mạnh ra.

"Chủ tử, trà."

"Dạ, chủ tử."

"Chủ tử, nô tài có mặt."

Một đám Thiên nô ai cũng khúm na khúm núm mặc niệm tận đáy

lòng, lại một đám âm thầm cầu khẩn tự đáy lòng, rằng chủ tử ngàn vạn lần
đừng có tìm đến mình.

Dù vậy, tâm tình của Úc Dương Quân vẫn là càng ngày càng ác liệt.

Khúc mắc nho nhỏ, tựa như bén rễ trong lồng ngực, đau đớn là thứ yếu,
nhưng khuấy đến người ta tâm phiền ý loạn, tính xấu khắc chế đã lâu không
khống chế được lại bắt đầu chi phối lời nói và hành vi. Nói đến cùng, chẳng
phải là muốn... Thiên Quân kiêu ngạo đánh chết cũng không nói ra khỏi
miệng.

Thường thấy hắn đọc sách được một nửa đã cau mày bắt đầu thừ

người ra, trà vừa mới pha xong, đưa lên miệng còn chưa nhấp một ngụm,
đã hung hăng đánh bể trên mặt đất.

Chung trà "Xoảng-" một tiếng bể tung bên chân Văn Thư, Văn Thư

nhảy lùi ra sau một bước, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, mấy độ muốn nói lại
thôi.

Úc Dương Quân lại thình lình xoay người: "Sao thế?"

Văn Thư ngẩn ra, đối lại ánh mắt của hắn, lên tiếng hỏi: "Là ngài làm

sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.