TƯ PHÀM - Trang 45

ngươi không thể không thấy, thậm chí có thể cảm thông sinh động trong
chớp mắt của nó bị vùi lấp sau mấy trăm năm rốt cuộc đã có thể nhìn thấy
mặt trời kia.

Động tác liền ngừng lại, Văn Thư để chiếc gương sang bên, chậm rãi

vươn tay về phía điểm đỏ đó. Cái bóng màu đen phủ xuống, màu đỏ trong
ánh sáng trầm ám ảm đạm đi, nhưng vẫn như cũ quật cường mà cố thủ
trong kẽ hở của y phục xếp chồng. Ngón tay đã chạm vào điểm đỏ ấy, lại
từng chút từng chút chậm rãi rút ra, thật cẩn thận đến giống như sợ hãi sẽ
làm bừng tỉnh thứ gì đang say ngủ.

Là một đoạn tơ hồng, an tĩnh mà gấp khúc nằm trên tay Văn Thư. Là

loại sắc đỏ của hỉ phục mặc trên người tân nương tử khi đón dâu, giấu trong
tủ áo đã rất lâu, nhưng màu sắc vẫn sống động sắc nét, mới tinh như trước.

Cứ nói cảnh còn người mất, có đôi khi, rõ ràng vật kia còn đây, người

lại hoàn toàn đổi khác, ngay cả trái tim hôm ấy cũng không biết từ thuở nào
đã bắt đầu học được quên đi cùng chết lặng.

Văn Thư nhìn chằm chằm nó thật lâu, lại chậm rãi đặt nó cùng chung

với chiếc gương vào trong ngăn tủ, phủ lên bằng thứ khác, một mảng màu
xanh vẫn như cũ là một mảng màu xanh, mặc cho bên dưới là một thế giới
khác như thế nào, thì thế giới trên này cũng không thêm được nửa hạt bụi.

~*~

Đông Hải Long cung thường xuyên tặng vài thứ đến, có khi là một

chiếc đàn cổ, đôi lúc là một quyển tập thơ, thi thoảng là một mảnh khăn
lụa, dùng sợi tơ cùng màu thêu trên khăn đôi hàng câu thơ:

Sinh phạ li hoài biệt khổ, đa thiểu sự, dục thuyết hoàn hưu. Duy hữu

lâu tiền lưu thủy, ứng niệm ngã, chung nhật ngưng mâu.(1)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.